Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 733 -




Cuối năm ngoái Tần Thanh Man đã đổi được không ít da thỏ ở nhà Trương Vĩnh Phúc, da thỏ ở đây không quý giá, có thể nói mũ da trên đầu trẻ con nhà nào cũng làm bằng da thỏ.
Đây là vùng rừng núi, trên núi không chỉ có nhiều loài thú hoang mà còn rất nhiều thỏ.
Cho dù người trong đồn không biết săn thú, chỉ cần đào vài cái hố trên núi cũng có thể bắt được một hai con thỏ, nên nhà Trương Vĩnh Phúc có nhiều da thỏ nhất, có lúc khoa trương, chó săn ra ngoài chạy loanh quanh cũng có thể bắt được thỏ.
Mặc dù da thỏ rất nhiều, nhưng may một bộ quần áo cũng cần khá nhiều da thỏ.
Tần Thanh Man đếm được hơn bảy mươi tấm, bảy mươi tấm đều là da thỏ xám, ở đây thỏ trắng hiếm, phần lớn là thỏ xám.
Da có màu này may áo cho cô gái hơi thiếu một chút màu sắc, nhưng nếu viền mép bằng da màu khác thì ngay lập tức trở thành một chiếc áo bắt mắt, điều này nhắc Tần Thanh Man nhớ đến chiếc áo da của Sở Sở.
Lúc ở trên núi, mỗi ngày cô đều ở bên cạnh Vệ Lăng, thực sự không kịp nhìn nó.
“Sở Sở, lại đây, thử áo xem.” Tần Thanh Man vừa ôm da thỏ rời khỏi kho, vừa gọi cậu.
“Chị, có phải anh rể may áo da cho em không?” Sở Sở hào hứng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Tần Thanh Man cười sửa lại lời của Sở Sở: “Anh rể nhờ người may, em thử xem có vừa không.” Lẽ ra hôm qua Sở Sở phải thử áo rồi, kết quả vì bận quá nên quên mất.
Cậu cũng không hỏi lại.
Vào phòng phía Tây, trước tiên Tần Thanh Man đặt những tấm da thỏ đã thuộc lên vị trí trống trên giường, sau đó mới mở cửa tủ quần áo.
Gói hàng Vệ Lăng mang về đã được để trong tủ.
Gói hàng dễ tìm, Tần Thanh Man nhìn là thấy ngay, rồi cô nhìn thấy chiếc áo da nhỏ của Sở Sở.
Da gấu rất dễ nhận ra.
Tần Thanh Man cũng có một cái, cô nhìn một cái đã biết cái kia là của Sở Sở.
Cầm áo da lên xem, cả Tần Thanh Man và Sở Sở đều nở nụ cười.
Ban đầu họ nghĩ áo da đen thui làm từ da gấu sẽ quá u ám, không ngờ người thiết kế khá tâm huyết, thậm chí còn dùng da khác để đính ở mũ, túi áo, và ống tay áo tạo điểm nhấn, khiến áo da đen trở nên rất bắt mắt.
“Chị, áo này giống áo bông chị may cho em!”
Sở Sở kêu lên kinh ngạc, bàn tay nhỏ cũng sờ lên mũ của áo da.
Vậy mà lại là áo liền mũ, chỉ có áo bông Tần Thanh Man may cho cậu mới có loại mũ này.
Là kiểu độc nhất vô nhị trong đồn.
“Chắc là A Lăng nhờ người may theo kiểu áo bông chị may cho em.” Tần Thanh Man nhìn rõ áo da của Sở Sở cũng hiểu ra nguyên nhân.
“Nhất định là vậy rồi, em chưa thấy ai có kiểu này cả.”
Sở Sở ở một bên vừa gật đầu vừa dang rộng vòng tay.
Tần Thanh Man nhanh chóng mặc áo vào người Sở Sở, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu khi mặc áo da ngay lập tức trông thật xinh xắn và vô cùng đáng yêu.
“Đây, đội thử cả mũ xem nào.”
Tần Thanh Man thấy Sở Sở như một viên bi tròn vo, nhất thời bật cười vui vẻ, cô dẫn cậu ra phòng khách đội thử cả mũ da, khi đội mũ lên, cậu nhóc càng tròn trịa hơn, nhưng trông phần trên và phần dưới vẫn rất hài hòa.
“Chị, đẹp quá, đẹp lắm!”
Trong phòng khách có gương, đó cũng là lý do Tần Thanh Man dẫn Sở Sở vào phòng khách đội mũ.
Tấm gương này không phải chiếc gương nhỏ như lòng bàn tay như trước kia, mà là gương soi nửa người.
Gương soi nửa người ngay lập tức phản chiếu hình ảnh Sở Sở, cậu vui vẻ xoay vòng vòng soi gương, thích cả bộ đồ lẫn cái mũ trên đầu, cảm thấy đâu đâu cũng đẹp.
“Gừ gừ gừ...”
Sói con luôn bám sát hai người, thấy Sở Sở tự soi mình trong gương cũng nhịn không được.
Liên tục cào cấu chân Sở Sở.
Sói con cũng muốn soi gương.
Trước đây Tần Thanh Man lo sói con nghịch ngợm chạy nhảy lung tung trong nhà sẽ làm vỡ gương, nên đã lắp khung xung quanh rồi đóng vào tường, như vậy dù sói con chạy nhảy thế nào cũng không va vào gương, tất nhiên, sói con cũng chưa bao giờ soi gương.
Thấy sói con thật sự nóng lòng, Sở Sở lập tức cúi xuống bế sói con lên.
Đây là lần đầu sói con soi gương.
Nhìn thấy chính mình và Sở Sở trong gương, sói con kinh ngạc trợn tròn mắt.
Hai nó, hai Sở Sở!
Tần Thanh Man và Sở Sở nhìn sói con cứng đơ người thì bật cười sảng khoái.
Trong tiếng cười, cuối cùng sói con cũng giơ chân trước lên, hai chân liên tục cào vào gương phát ra tiếng lạch cạch chói tai, nhưng do gương quá trơn nên không cào hỏng được.
Nhưng Sở Sở vẫn ôm sói con ra xa gương.
Trong nhà chỉ có một tấm gương lớn như vậy, nếu vỡ thì sẽ tốn không ít tiền mua cái mới, cậu không nỡ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận