Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 266 - Cảnh giới tối cao của khoe khoang 9




Vệ Lăng ra ngoài nhìn thấy Tần Thanh Man đang nhặt thịt, vội vàng tới phụ.
Tần Thanh Man không đợi Vệ Lăng hỏi đã nói tình hình của nhà họ Trịnh, đồng thời thương lượng chuyện tặng thịt với Vệ Lăng.
Thịt mà nhà họ có thể ăn được đều dựa vào Vệ Lăng, đương nhiên phải thương lượng với người ta.
Vệ Lăng nghe xong giải thích và suy nghĩ của Tần Thanh Man mới đáp: "Vợ à, sau này loại chuyện nhỏ trong nhà em không cần hỏi anh, anh lo ngoài, em chủ nội, trong nhà xử trí thế nào do em làm chủ, nếu em cảm thấy đúng thì em làm, anh ủng hộ em."
"A Lăng, anh tốt thật."
Tần Thanh Man thật lòng cảm nhận được sự văn minh và hào phóng của Vệ Lăng.
Không phải tất cả đàn ông đều có thể yên tâm cho vợ quản lý nhà cửa như vậy, cũng không phải bất cứ đàn ông nào cũng có thể hào phóng tặng thịt đã tới miệng.
Lương thực hiếm hoi, thịt hiếm hoi, vải vóc hiếm hoi, đây chính là sự thiếu thốn của thời đại bây giờ.
Tần Thanh Man có sự hỗ trợ của Vệ Lăng, tay chân càng lưu loát, trước khi hai người rời khỏi nhà, nhìn vào vị trí phòng khách.
Gương mặt nhỏ của Sở Sở đang dán chặt lên kính cửa sổ.
Đã dán tới biến dạng rồi.
Tần Thanh Man lập tức bật cười, nhỏ tiếng hỏi Vệ Lăng: "Có phải anh cho Sở Sở kẹo không?"
"Đúng, cho một viên."
Tâm trạng của Vệ Lăng rất tốt, hắn nắm tay vợ, hai người xách giỏ cùng nhau tới nhà họ Trịnh.
"May mà kính cửa sổ nhà chúng ta được lau hàng ngày, nếu không dựa theo kiểu dùng mặt lau này của Sở Sở, em lo kính còn sạch hơn mặt nó." Tần Thanh Man nhân lúc Sở Sở không có mặt, cười thằng bé.
"Kính lạnh, lần sau bảo Sở Sở đừng dùng mặt lau nữa." Vệ Lăng thuận miệng tiếp một câu.
Tần Thanh Man lập tức cười cong người.
Trong nhà, Sở Sở đưa mắt nhìn Tần Thanh Man và Vệ Lăng rời khỏi, sau đó lập tức rời khỏi cửa sổ, vui vẻ dùng khăn mặt của mình lau mặt, lại lau tay, làm xong mọi thứ mới lấy kẹo từ trong túi áo ra.
Kẹo sữa Thỏ Trắng!
Viên kẹo do anh rể cho cậu là kẹo sữa Thỏ Trắng, là kẹo ngon nhất.
Hương vị sữa nồng đậm xuyên qua giấy bọc dụ hoặc thằng bé, thỏ trắng trên giấy bọc ngoan ngoãn ngồi xổm.
"He he --" Sở Sở cười toét miệng híp mắt xé giấy kẹo.
Giấy kẹo được xé ra, lộ ra viên kẹo hình trụ, lớp ngoài viên kẹo còn bọc một lớp giấy mỏng như cánh ve.
Sở Sở nhìn tấm giấy này rồi lè lưỡi ra liếm.
Sau khi cậu liếm láp, phần giấy đã vào trong miệng, không cần nhai, giấy đã theo nước bọt tan ra, thơm ngát, mang theo vị ngọt dẻo.
Lớp giấy mỏng như cánh ve này không phải giấy thật, mà làm từ gạo nếp, con người hoàn toàn có thể hấp thu, là giấy ăn được.
"Ngon thật." Sở Sở cảm thán một câu mới nhét cả viên kẹo vào trong miệng.
Cậu cũng không nỡ vứt giấy kẹo, dùng tay nhỏ miết phẳng giấy kẹo rồi ép với giấy bổi vàng trong rương lại với nhau.
Đều là thứ đáng để kỷ niệm, phải cất kỹ.
Nghĩ như vậy, Sở Sở lấy giấy kẹo trong giấy bổi vàng ra đếm, năm tờ giấy kẹo, chứng tỏ cậu đã ăn năm viên kẹo sữa Thỏ Trắng.
Trong miệng nhai kẹo sữa ngạt ngào hương sữa, Sở Sở cất giấy kẹo và giấy bổi vàng vào rương mới quay lại phòng khách.
Thực ra cậu không biết Tần Thanh Man và Vệ Lăng đi đâu, nhưng cậu biết ngoan ngoãn đợi ở nhà.
Chỉ có ở nhà, chị và anh rể sẽ về thôi.
Trên đường có Vệ Lăng nắm tay, Tần Thanh Man đi nhanh hơn một chút, mất ít thời gian để tới nhà họ Trịnh hơn so với lần trước.
Ba người nhà họ Trịnh vô cùng coi trọng Tần Thanh Man.
Trịnh An Khang và Sơn Oa Tử đặc biệt chọn một cái tủ gia công tốt nhất rồi kiểm tra tỉ mỉ, không cho phép chút xước nào, để đề phòng họ dùng mắt thường không kiểm tra được, hai ông cháu dùng tay sờ mó tất cả ngóc ngách của chiếc tủ quần áo.
Kiểm tra như vậy mấy lần, hai ông cháu mới yên tâm.
Xem ra tay nghề của họ không sa sút, vẫn tốt giống như mấy năm trước.
Trong lúc đợi Tần Thanh Man, Trịnh An Khang bảo Sơn Oa Tử cầm một chiếc khăn sạch không ngừng lau chùi tủ quần áo.
Tủ quần áo này đã hoàn thành, quét sơn rồi.
Nhưng không phải là sơn dầu nặng mùi như sau này, mà là vecni, vecni là sơn thực vật, không có màu, cũng không có nặng mùi, tủ quần áo được đánh vecni giữ được màu sắc nguyên bản của gỗ.
Màu sắc vô cùng bảo vệ môi trường.
Khi Tần Thanh Man và Vệ Lăng bước vào nhà họ Trịnh lần nữa, Sơn Oa Tử đại biểu ông nội ra đón.
Ông nội của cậu ấy lớn tuổi, chân không được khỏe lắm, cậu ấy sắp thành niên bắt đầu gánh vác gia đình rồi.
"Cô Thanh Man, dượng."
Lúc Sơn Oa Tử gọi Tần Thanh Man vẫn khá tự nhiên, dù sao thì đã gọi một lần, nhưng lúc gọi Vệ Lăng thì có hơi lắp bắp.
Cậu ấy không biết xưng hô với Vệ Lăng thế nào.
Nhưng nghĩ mình gọi Tần Thanh Man là cô, chồng của cô đương nhiên nên gọi là dượng, cũng trắc trở gọi một tiếng dượng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận