Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 931 -




Cậu không muốn bất cứ ai phải chết, nhưng cậu lại bất lực, chỉ có thể nhìn Tần Thanh Man, hy vọng cô có thể nghĩ ra biện pháp giúp đỡ mọi người, nếu không sau này có lẽ cậu sẽ không bao giờ được gặp lại Viên Hướng Dương nữa.
Viên Hướng Dương đã đến nhà họ Tần ăn cơm rất nhiều lần, cũng rất quen thuộc với Sở Sở, còn thường xuyên nhờ người khác mang đồ chơi đến cho cậu, từ lâu cậu đã coi Viên Hướng Dương như anh trai của mình.
Chỉ cần Sở Sở nghĩ đến việc Viên Hướng Dương sẽ chết, rất nhiều người tại đây cũng sẽ chết, cậu sẽ không cách nào khống chế được nước mắt.
Cậu mím môi, sắp khóc thành tiếng.
"Không được khóc!"
Tần Thanh Man đưa tay ra nhéo miệng Sở Sở, liếc nhìn mọi người, bất đắc dĩ nói: “Sao các anh lại không hỏi tôi câu nào, không phải nói tôi có toàn quyền chỉ huy sao, thế nào lại đột nhiên đoạt quyền của tôi hả?”
Nửa đầu câu cô nói là thật, còn nửa sau là vui đùa.
"Cô biện pháp ​à?"
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Tần Thanh Man, ngay cả Triệu Chân vừa mới oa oa khóc lớn cũng cố gắng thò đầu ra khỏi vòng tay Triệu Chính Nghiệp, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Tần Thanh Man.
Trong mắt mọi người đều tràn ngập hy vọng mãnh liệt.
Sở Sở cũng nhanh chóng chớp mắt, dùng sức ép giọt nước mắt nơi khoé mi.
Tần Thanh Man nhìn mọi người bất đắc dĩ mỉm cười, cô cúi đầu nhẹ nhàng đá vào con sói con bên cạnh.
Sau đó ánh mắt của mọi người cũng dõi theo rồi di chuyển đến dưới chân Tần Thanh Man.
"Cá?"
Mọi người đều sốc khi phát hiện sói con đang ăn cá.
Ánh mắt của mọi người dừng lại trên người sói con một lúc lâu rồi di chuyển đến nước cách đó không xa, nói cách khác, lúc không ai chú ý sói con đã chạy đến bên hồ bắt cá ăn.
"Không phải có độc sao?"
Phương Lỗ không thể tin nổi mà nhìn sói con đang thích thú ăn cá, anh ấy không ngăn cản vì tin rằng Tần Thanh Man càng để tâm đến sói con hơn mình. Nếu sói con ăn cá mà có vấn thề, chắc chắn Tần Thanh Man sẽ là người người đầu tiên ngăn cản nó lại.
“Chị ơi, Đô Đô ăn được cá à?”
Sở Sở kinh ngạc ngồi xổm xuống xoa sói con, cuối cùng lại rút tay về.
Cậu lo lắng sói con ăn cá sẽ bị trúng độc, cậu không thể gây thêm rắc rối cho Tần Thanh Man nữa.
“Đúng vậy.” Tần Thanh Man giải thích cho đám người đang hoài nghi: “Đô Đô nuôi ở nhà tôi mấy tháng rồi. Theo lý mà nói ít nhất nó đã phải lớn gấp đôi rồi, nhưng các anh nhìn xem, nó không lớn thêm được bao nhiêu cả.”
"Thể chất của Đô Đô khác hẳn bình thường!"
Ngoại trừ Tần Thanh Man, Viên Hướng Dương là người biết tương đối nhiều nhất về sói con, Tần Thanh Man vừa nhắc nhở anh ấy đã nghĩ tới điểm mấu chốt.
“Đúng vậy, Đô Đô không chỉ có thể ăn cá còn có thể xuống nước, cho nên chuyện làm sao lấy được vàng mọi người không cần lo lắng nữa.” Tần Thanh Man trấn an mọi người.
Nói thật, vừa rồi cô cũng rất hoảng hốt và cảm động trước sự hy sinh của các quân nhân và công an, cho nên mới nói trễ một chút.
"Thật tốt quá rồi. Em đã biết là chị sẽ có cách mà. Như vậy giờ không ai phải hy sinh nữa, chúng ta đến bao nhiêu thì về bấy nhiêu, không thiếu ai cả, tốt quá rồi."
Sở Sở ôm sói con không thoải mái, nên lập tức ôm lấy Tần Thanh Man, cậu nở nụ cười hưng phấn, khuôn mặt đỏ bừng còn vương nước mắt.
“Đồng chí Tần, Đô Đô có biết nghe theo mệnh lệnh không?” Phương Lỗ thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có lo lắng của riêng mình.
Nửa tấn vàng, chỉ dựa vào sói con thì lấy ra làm sao?
Quan trọng nhất là làm sao sói con có thể nghe hiểu tiếng người.
Sau khi nghe Phương Lỗ nói vậy, mọi người lại vội vàng nhìn Tần Thanh Man.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Tần Thanh Man đưa mắt ra hiệu về phía Triệu Phi Bằng đang trông mong mà nhìn sói con ăn cá.
Triệu Phi Bằng đã từng thua dưới tay sói con, anh ta vừa hận lại vừa sợ sói con.
"Triệu Phi Bằng ư?" Trong mắt Viên Hướng Dương lóe lên như suy tư già đó, mặc dù anh ấy không biết Tần Thanh Man sẽ chỉ huy Triệu Phi Bằng đầu óc có vấn đề như thế nào, nhưng nếu Tần Thanh Man dám để Triệu Phi Bằng làm thì nhất định phải có biện pháp.
"Yên tâm, ta có biện pháp." Tần Thanh Man mỉm cười nhìn mọi người, trên mặt tràn đầy tự tin.
Trong nháy mắt, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận