Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 438 -




Vệ Lăng cởi áo bông lúc nãy còn chưa cởi xong, máng lên móc áo, sau đó đi lấy nước rửa mặt.
Khăn lông ấm lau lên mặt, Vệ Lăng cảm nhận được hơi ấm của gia đình.
“Có đói không, hay em nấu sủi cảo cho anh nhé?” Lúc này Tần Thanh Man đã thay quần áo xong quay lại phòng khách, giờ này chắc chắn Vệ Lăng đã ăn cơm tối rồi, nhưng đàn ông tiêu hao nhiều, vừa vặn ăn đêm cũng không sao.
“Vậy em nấu một bát sủi cảo đi.”
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man đã đi nhóm lửa, cũng không kiểu cách trực tiếp nói ra yêu cầu.
Khoảng thời gian này hắn không chỉ nhớ nhung Tần Thanh Man, mà cũng nhớ tay nghề của Tần Thanh Man.
Hôm nay trước khi trở về hắn còn cố ý ăn ít cơm tối hơn một chút, chính là để về nhà có thể ăn được cơm Tần Thanh Man nấu cho hắn.
Tần Thanh Man nghe Vệ Lăng muốn ăn sủi cảo, lập tức bắc nồi lên lò lửa.
Nước nóng vào nồi, một lúc nước đã sôi rồi.
Bỏ sủi cảo giống như thỏi vàng đã gói xong trước đó vào trong nồi, Tần Thanh Man lại chần hai quả trứng gà trong nồi, đây là trứng gà sạch, ăn ngon hơn nhiều so với trứng gà sau này nuôi bằng thức ăn gia súc.
“Sở Sở đã ngủ rồi hả?”
Tai Vệ Lăng nhạy bén, vừa vào nhà đã nghe thấy tiếng động bên phòng phía đông truyền đến.
Không chỉ như vậy, hắn còn nhìn thấy sự thay đổi của phòng chứa đồ lặt vặt trong viện, đối với chuyện Tần Thanh Man dùng đường ống lò sưởi cho dê hắn cũng không nói gì, hắn sớm đã nói qua, trong nhà Tần Thanh Man làm chủ nhà.
“Đúng, Sở Sở đã ngủ rồi, ngủ ở phòng phía đông.
Tần Thanh Man vớt sủi cảo lên đưa cho Vệ Lăng, đợi Vệ Lăng nhận bát qua lại nói một câu: “Nhà chúng ta đã có thêm một thành viên mới.”
Vệ Lăng biết lời này của Tần Thanh Man không phải nói hai con dê trong viện.
“Ai?” Hắn có thể nghe thấy có thêm một tiếng hô hấp nhỏ ở phòng phía đông, nhưng không nghe ra được đối phương là ai.
“Anh theo em.” Tần Thanh Man liến nhìn cái bát trong tay Vệ Lăng một cái, định dẫn người đi xem sói con trước.
Vệ Lăng buông bát xuống, dắt tay Tần Thanh Man đi đến phòng phía đông.
Đẩy cửa phòng phía đông ra, dưới ánh sáng của đèn dầu hỏa, một cục nhỏ trên giường đột nhiên đưa cái đầu tròn vo đen thui ra.
Vệ Lăng và sói con nhìn nhau mấy giây, đồng thời quay đầu.
Sói con ngửi ra được mùi của Vệ Lăng, không cảnh giác nữa, mà dịch người nằm ngửa giống Sở Sở phát ra tiếng ư ử nhỏ vui sướng.
Vệ Lăng:...
Tần Thanh Man bật cười kéo Vệ Lăng ra khỏi phòng phía đông, đóng cửa, cô mới nói hết chuyện vì sao sói con lại ở nhà mình cho Vệ Lăng.
Vệ Lăng lúc này đã bưng bát vừa ăn sủi cảo vừa nghe Tần Thanh Man nói chuyện.
Tần Thanh Man nói xong, sủi cảo trong bát của hắn cũng ăn xong.
Ăn xong một bát sủi cảo mùi vị ngon lành, Vệ Lăng cảm thấy cuối cùng có thể giải tỏa một chút nỗi nhớ, mới nói với Tần Thanh Man: “Lúc Tiểu Hắc đi cũng đến tạm biệt anh, lúc đó anh chỉ nhìn thấy một con sói con, còn tưởng rằng là con màu đen này…”
Lời còn sót lại hắn không nói hết, nhưng Tần Thanh Man hiểu ý.
“Em cũng không ngờ Tiểu Hắc sẽ gửi Đô Đô cho chúng ta nuôi.” Lời nói của Tần Thanh Man rất xúc động.
“Đô Đô?” Vệ Lăng nhìn về phía Tần Thanh Man.
“Tên Sở Sở đặt, bản thân sói con cũng rất thích.” Tần Thanh Man cười tít mắt nhìn Vệ Lăng.
“Hợp với nó.” Dù Vệ Lăng chỉ liếc nhìn sói con một cái, nhưng lập tức hiểu ra được độ phù hợp của cái tên với sói con cỡ nào, đồng thời cũng hiểu được trong nhà có thêm hai con dê là vì sao.
Buổi tối cũng không có hoạt động gì, Vệ Lăng ăn no uống đủ thì đi rửa mặt, Tần Thanh Man đậy bếp lò mới nhóm vừa nãy không lâu lần nữa.
Sau mười mấy phút, hai vợ chồng cùng nhau nằm lên giường.
“Vợ, anh nhớ em.” Tay của Vệ Lăng nắm chặt tay Tần Thanh Man, hắn không ngờ lần này về đến nhà thứ đợi hắn lại là sự bất ngờ vui vẻ như thế này, cuối cùng hắn cũng có thể ngủ riêng một phòng với Tần Thanh Man rồi.
Lúc Vệ Lăng nói câu này mặt Tần Thanh Man sớm đã nóng lên rồi.
“Em… em cũng nhớ anh.”
Tần Thanh Man cũng không chối bỏ tình cảm của mình đối với Vệ Lăng, cũng dũng cảm thừa nhận nỗi nhớ của mình.
“Vợ ơi.” Vệ Lăng đã dạt dào cảm xúc từ lâu xoay người đối mặt với Tần Thanh Man.
Hai đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tràn đầy sự nồng nhiệt.
Sự nồng nhiệt Tần Thanh Man mới hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận