Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 989 -




"Tôi là Đỗ Hoành Nghị, là anh trai của Hoàng Uyển Thanh." Đỗ Hoành Nghị không chút ngượng ngùng giới thiệu.
Tả Cao Bằng liếc mắt nhìn Đỗ Hoành Nghị, cũng giới thiệu bản thân với Trần Cảnh: "Đồng chí Trần Cảnh, tôi là Tả Cao Bằng, chúng tôi đều tới từ sư đoàn XXX."
"Đồng chí Trần Cảnh, xin chào."
Trước đây tại thôn Đoàn Kết, Viên Hướng Dương đã từng gặp Trần Cảnh nên cũng nhận ra Trần Cảnh, chủ động chào hỏi.
"Xin chào mấy đồng chí, xin mọi người thứ lỗi, tay tôi đang bẩn, không thể bắt tay với mọi người được, mọi người mau ngồi đi." Trần Cảnh nhìn bàn tay vừa mới móc nội tạng ngỗng, thật sự không thể bắt tay với nhóm người Đỗ Hoành Nghị được.
Chưa rửa tay, còn đầy mùi tanh, cứ thế bắt tay với đám người Đỗ Hoành Nghị thì không được tôn trọng nhau cho lắm.
"Không sao, chúng tôi không để ý đến mấy chuyện này, đã vào nhà họ Tần rồi, thì mọi người đều là người một nhà, không cần phải lễ nghi rườm rà thế làm gì, tôi giúp cậu." Viên Hướng Dương vừa nói xong đã xắn tay áo lên.
"Đồng chí Hướng Dương, không cần, không cần đâu, đã xử lý gần xong hết rồi, một người làm sạch nội tạng là được rồi, cũng không cần phải làm bẩn tay mình làm gì đâu." Trần Cảnh vội vàng ngăn cản Viên Hướng Dương, cũng đã làm ngỗng gần xong rồi, chỉ cần dội nước sạch thêm vài lần nữa là có thể chặt nhỏ ra rồi.
"Hướng Dương, nhóm lửa giúp tôi với."
Tần Thanh Man ở trong nhà bếp, nghe thấy tiếng động ở trong sân, dứt khoát sắp xếp việc làm cho mọi người.
"Đến đây."
Viên Hướng Dương nghe thấy lời nhờ vả của Tần Thanh Man, vội vàng chạy đến nhà bếp giúp đỡ, Tả Cao Bằng cũng đi cùng, anh ấy có thể nhào bột giúp, Tần Thanh Man là phụ nữ, mấy việc cần sức lực thì để bọn họ đến làm là được.
Lúc này Đỗ Hoành Nghị đã thả Sở Sở từ trên vai mình xuống, sau đó ngồi lên băng ghế Tần Thanh Man vừa ngồi nhìn Trần Cảnh xử lý ngỗng.
Hoàng Uyển Thanh mặt đã đỏ tới tận mang tai bê cải xanh đã rửa sạch vào nhà bếp.
Cô ấy xấu hổ khi cứ ở cùng Trần Cảnh.
"Da mặt của em gái tôi hơi mỏng." Đỗ Hoành Nghị nhìn bóng dáng của Hoàng Uyển Thanh rồi nói một câu.
"Các anh cũng là vì muốn tốt cho cô ấy thôi." Trần Cảnh có thể nhìn ra đám người Đỗ Hoành Nghị không có ý tứ gì với Hoàng Uyển Thanh, chỉ là sự quan tâm của anh trai dành cho em gái.
"Uyển Thanh nhà chúng tôi là một người thành thật, dịu dàng, tính tình cũng tốt. Cậu đừng có bắt nạt con bé, nếu không chúng tôi sẽ đánh cậu." Đỗ Hoành Nghị cảnh cáo Trần Cảnh, mặc dù lúc này Trần Cảnh không khiến anh ấy cảm thấy phản cảm, nhưng những gì nên nói vẫn cần phải nói.
"Anh Đỗ hãy yên tâm, tôi đối xử tốt với Uyển Thanh còn không kịp, sao có thể bắt nạt cô ấy, tôi chắc chắn sẽ không để anh có cơ hội đánh tôi." Trần Cảnh vội vàng tỏ thái độ của mình.
Giọng nói của hai người cũng không nhỏ, không chỉ mấy người Tần Thanh Man đang ở trong nhà bếp nghe thấy, mà Hoàng Uyển Thanh cũng nghe thấy.
Mặt Hoàng Uyển Thanh lại càng đỏ, hoàn toàn không dám nhìn mấy người Tần Thanh Man, đặt chậu xuống rồi vội vàng chạy vào phòng khách.
Thật là xấu hổ chết mất.
Sở Sở nằm bò trên lưng Đỗ Hoành Nghị che miệng cười trộm.
Đỗ Hoành Nghị đã nói hết những lời cậu muốn nói với Trần Cảnh, sau này nếu như Trần Cảnh dám ức hiếp chị Uyển Thanh, cậu sẽ đi mách, để mấy anh ấy trùm bao lên đầu Trần Cảnh, cùng nhau dạy cho anh ấy một bài học.
Bữa cơm này Trần Cảnh ăn vừa vui vẻ nhưng cũng khó mà nuốt trôi.
Anh ấy cảm nhận được Hoàng Uyển Thanh và người nhà họ Tần đã tiếp nhận mình, nhưng đối mặt với ba người anh họ mạnh mẽ to cao, một người em vợ thông minh tài trí, bỗng nhiên anh ấy cảm thấy vô cùng áp lực.
Ăn xong bữa cơm no đủ, mấy người Đỗ Hoành Nghị nói chuyện bới hai chị em Tần Thanh Man một lúc thì quay về sư đoàn.
Trần Cảnh vẫn ở lại.
Trần Cảnh xin nghỉ phép mấy ngày, không dễ gì mới đến đồn Kháo Sơn được một lần, sao có thể đi ngay hôm nay được, anh ấy đã quyết định phải đến ngày nghỉ cuối cùng mới quay về huyện, tiếc là Hoàng Uyển Thanh không làm việc ở huyện, nếu không mỗi ngày bọn họ đều có thể gặp nhau.
Trần Cảnh ở lại nhưng cũng không ngủ ở nhà họ Tần, bây giờ anh ấy không tiện ở lại đây.
Buổi tối anh ấy đến điểm thanh niên tri thức ở đồn Kháo Sơn ngủ.
Có mấy người được điều xuống là người mà trước đây anh dẫn tới, cũng quen biết với mấy người đó, ở nhờ mấy đêm cũng không có vấn đề gì.
Ban đầu nếu không phải đến đồn Kháo Sơn thì Hoàng Uyển Thanh và Tần Thanh Man đang đi làm, thêm anh ấy cũng phải làm nhiệm vụ, thì sao có thể đã qua cửa nhà rồi mà lại không vào ở.
Trần Cảnh ở lại điểm thanh niên tri thức, Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh chuẩn bị chăn nệm và đồ vệ sinh cá nhân cho anh ấy.
Trần Cảnh ở lại nhà họ Tần mấy ngày mới quay về huyện.
Ban ngày khi mấy người Tần Thanh Man đi làm, anh sẽ dẫn Sở Sở, sói con và mấy đứa trẻ trong đồn đi chơi, sau khi Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh tan làm, anh mới đến nhà họ Tần chứng tỏ bản thân, sau mấy ngày tiếp xúc với Trần Cảnh, Hoàng Uyển Thanh cũng đã hiểu rõ tình cảm của mình, nên đã xác định quan hệ yêu đương với Trần Cảnh.
Như thế thì tất cả mọi người cũng đã yên tâm.
Thời gian lại cứ thế trôi qua, nhờ vào việc nhân lực và vật liệu công trình đầy đủ hết mà việc xây dựng khu người nhà của sư đoàn chưa tới ba tháng đã làm xong, chờ đến khi khu người nhà hoàn tất, thì trường tiểu học của đồn Kháo Sơn cũng xong xuôi, chỉ chờ xi măng khô ráo, năm sau đã có thể bắt đầu việc dạy học.
Khoảng thời gian này, Sở Sở cũng lên trấn học cùng với đám trẻ khác trong đồn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ theo đám người Tần Thanh Man, tất cả cứ tiến hành theo trình tự rõ ràng như thế.
Một ngày trong tháng chín, máy vô tuyến điện trong nhà đã mở, cả nhà vừa nghe đài phát thanh vừa bận rộn công việc trong tay của mình.
Đột nhiên máy vô tuyến điện phát một thông báo chính thức của trung ương.
Một chiếc máy bay của nước ta cất cánh trên bầu trời ở nước láng giềng đã bị rơi và phát nổ, tất cả mọi người trên máy bay đều thiệt mạng.
Tần Thanh Man đang khâu dở thì kim đâm mạnh vào ngón tay cô, trái tim của cô cũng đập mạnh liên hồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận