Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 947 -




Ánh mắt của mọi người nóng bỏng đến mức, sói con đang nghịch dây giày của Tần Thanh Man cũng cảm nhận được, nó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, sau đó sợ đến mức lùi lại một bước, ngồi xổm ở bên chân Tần Thanh Man.
Ngược lại, nó không cảm nhận được ác ý của mọi người, nhưng ánh mắt nóng bỏng như vậy khiến nó cảm thấy bị đe dọa.
Sói con thông minh phát hiện ra điểm này, lập tức quay người gầm gừ, leo lên ống quần của Tần Thanh Man.
Cục cưng bị dọa, có hơi sợ!
Tần Thanh Man tận mắt nhìn thấy sói con lớn lên, cô rất hiểu tính tình của nó, thấy sói con như vậy, cô lập tức bối rối, không ngờ mình lại nuôi được một con sói biết diễn như thế.
"Đô Đô, đừng sợ, đừng sợ."
Tiểu Sở Sở không nhìn ra sự tinh ranh của sói con, thấy sói con gầm gừ bò lên người Tần Thanh Man, thực sự cho rằng nó sợ hãi, vội vã vừa an ủi vừa bế sói con lên.
Sau mấy tháng, sói con đã lớn hơn một chút so với lúc mới đến nhà họ Tần, Sở Sở có thể dễ dàng ôm sói con vào lòng.
Mọi người thấy Sở Sở có thể dễ dàng ôm sói con vào trong lòng, sau đó lại liên tưởng đến sức mạnh của sói con, ánh mắt nhìn sói con càng thêm nóng bỏng, đều ước mình có thể nuôi một con sói con như vậy.
Mọi người đều đối xử nhiệt tình với sói con, nhưng sói con lại không vui, giơ móng vuốt vỗ mạnh lên cánh tay Sở Sở.
Nó không hề muốn được Sở Sở ôm chút nào.
Hai người ngày nào cũng ở bên nhau, từ lúc sáng sớm cho đến ban đêm, không có gì mới mẻ cả, sói con chỉ muốn làm nũng với Tần Thanh Man, muốn được Tần Thanh Man dỗ dành, bám lấy mình.
Kết quả bị Sở Sở phá hỏng.
Sói con bị chọc tức, không nhịn được cho Sở Sở một vả.
Cái loại mà hơi đau ý.
Sở Sở bị đánh cũng không nghi ngờ sói con cố tình, dù sao hai người bọn họ đùa giỡn nhau đã quen, cậu không để ý, đưa tay vuốt ve lông sói con.
Mặt sói con đầy tuyệt vọng...
Tần Thanh Man thiếu chút nữa bị hai đứa chọc cười, nghĩ một lát, vươn tay đón lấy sói con, sau đó ôm sói con bước ra khỏi lều. Vàng đã ở trong tay, bọn họ phải về sớm một chút, trả lại vàng cho kho bạc càng sớm càng tốt, vậy thì mới có thể yên tâm được.
Vậy nên, chuyện của Triệu Phi Bằng, cũng phải giải quyết cho nhanh.
Chẳng phải chỉ là bắt một con cá nữa thôi sao, đơn giản, lúc này nước trong ao đã đầy trở lại, chỉ cần thả sói con xuống nước bắt cá là được.
Có điều, để sói con bắt được cá, Tần Thanh Man vẫn phải chỉ bảo một chút.
Trước đó cô từng nhìn thấy sói con ăn cá, mấy con cá kia là cá độc thực sự, hoàn toàn khác với con sói con bắt được cho Triệu Phi Bằng trước đó.
"Đồng chí Tần, đúng là đồng chí quan sát kỹ hơn chúng tôi, vảy cá mà Triệu Phi Bằng ăn trước đó quả thực khác với vảy cá độc. Bên mép vảy con cá này đúng là có một vòng tròn màu vàng." Ngay lúc Tần Thanh Man ôm sói con đi về phía ao nước, Tiểu Phạm, viên cảnh sát đến trước để nghiệm tra, nhặt một con cá trên mặt đất và mấy chiếc vảy ở bên cạnh, phấn khởi báo cáo.
Vừa rồi cậu ấy không chỉ dẫn người đi tìm những vảy cá còn sót lại mà Triệu Phi Bằng đã ăn, mà còn vớt một con cá độc trong ao để so sánh.
Qua sự so sánh, dưới ánh đuốc sáng rực, hai con đúng là có chút khác biệt, giống như Tần Thanh Man đã nói trước đó.
"Tôi xem thử."
Trần Sơn Hà tò mò, không nhịn được là người đầu tiên đến gần Tiểu Phạm, phía sau ông ấy còn có rất nhiều người, nhưng không ai ngờ tới đáp án lại đơn giản như vậy.
Khi mọi người đang so sánh vảy cá, Triệu Phi Bằng mặt đầy khó hiểu bị Triệu Chân kéo ra khỏi lều, anh ta vừa mới nghe Triệu Chân giải thích, biết ăn cá có thể khiến mình khỏi bệnh, anh ta vừa kinh ngạc vừa cảm động.
"Được rồi, mọi người đều nhìn rõ rồi, xin nhường đường cho đồng chí Tần."
Trần Sơn Hà thấy mọi người đều đã nhìn thấy vảy cá, liền yêu cầu mọi người tản ra, ông ấy biết Tần Thanh Mạn ôm sói con ra ngoài nhất định là để sói con bắt cá lần nữa, về việc dạy sói con bắt cá như thế nào, mấu chốt nằm ở những vảy cá khác nhau này.
Mọi người đều nhường đường theo lời của Trần Sơn Hà.
Tần Thanh Man ôm sói con, gật đầu với mọi người một cái mới bước vào trong đám người, theo sau cô không chỉ có Sở Sở, còn có Triệu Phi Bằng và Triệu Chân.
"Đô Đô, xuống nước bắt cá đi."
Tần Thanh Man không quan tâm sói con có hiểu lời mình nói hay không, cầm lấy cành cây do Viên Hướng Dương đưa tới, chọc vào mấy mảnh vụn vảy cả còn sót lại.
Sói con tò mò nhìn động tác của Tần Thanh Man, nhìn rất nghiêm túc.
Sau khi Tần Thanh Man liên tục chỉ vào ao nước và chỉ vào vảy cá màu vàng, nó hiểu ý của Tần Thanh Man, quay người nhảy xuống ao, nháy mắt, cái bóng nhỏ màu đen đen đã biến mất khỏi mặt nước.
Mọi người đều biết sói con có thể bơi nên cũng không lo lắng.
Đúng lúc mọi người cho là còn phải đợi lâu, sói con lại xuất hiện, lần này trong mồm nó ngậm một con cá, nhanh chóng trèo lên bờ, bởi vì trên lông còn dính nước, nó còn biết lên chỗ cách xa Tần Thanh Man.

Bạn cần đăng nhập để bình luận