Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 493 -




Nghe thấy câu trả lời của Tần Thanh Man, bất kể là Chu Kinh Quốc hay Triệu Thiên Thành đều thở phào một hơi, bọn họ còn tưởng rằng Tần Thanh Man sẽ níu lấy điểm này mãi không buông.
“Đồng chí Tần, cô yên tâm, sau này tôi chắc chắn sẽ chăm chỉ làm việc, tuyệt đối sẽ không làm bậy nữa.” Triệu Thiên Thành đã bị Chu Kinh Quốc dạy dỗ, ở trước mặt Tần Thanh Man không hề dám bày ra vẻ kiêu ngạo chút nào, thậm chí còn vì để cho Tần Thanh Man yên tâm, nhanh chóng bảo đảm mình từ đây về sau không chèn ép Hoàng Uyển Thanh nữa.
Đến chuyện theo đuổi người, hiện tại anh ta cũng có hơi muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Tần Thanh Man thấy Triệu Thiên Thành thông suốt, cười rất vui vẻ yên tâm, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thiên Thành cũng thêm một phần khen ngợi.
Đồng chí có thể thức thời đều là đồng chí tốt.
Chu Kinh Quốc thấy Tần Thanh Man không nhằm vào Triệu Thiên Thành nữa, ông cũng yên tâm, đương nhiên phải đưa ra lời nhận lỗi của mình: “Đồng chí Tần, tôi xem đồng chí Hoàng Uyển Thành là vị nhân tài hiếm có, công xã chúng tôi thật sự thiếu nhân tài, tôi cảm thấy cô ấy rất thích hợp đến công xã làm việc.”
Điểm này Tần Thanh Man vẫn thật sự khó trả lời Chu Kinh Quốc.
Dẫu sao chuyện dính dáng liên quan đến Hoàng Uyển Thanh, Hoàng Uyển Thanh muốn lựa chọn cuộc đời như thế nào cần cô ấy tự mình chọn.
Suy nghĩ một chút, Tần Thanh Man không từ chối thẳng, mà nói: “Đồng chí Kinh Quốc, chuyện này tôi không thể nào làm chủ được, tôi sẽ nói chuyện với đồng chí Hoàng Uyển Thanh một chút, xem thử ý muốn của bản thân cô ấy.”
“Nên vậy, nên vậy mà.”
Chu Kinh Quốc vô cùng hiểu cách làm của Tần Thanh Man.
Chủ đề nói chuyện đến đây, dường như không còn cần nói chuyện tiếp nữa, Chu Kinh Quốc dẫn Triệu Thiên Thành đứng dậy chào tạm biệt Tần Thanh Man.
Khách chào tạm biệt, chủ nhà đương nhiên phải giữ lại.
Bất kể là thật lòng hay giả ý, nhưng giữ lại là chuyện cần thiết, vì vậy Tần Thanh Man khách khí nói: “Đồng chí Kinh Quốc, nếu không ngại thì ở lại ăn cơm tối rồi hẳn đi, Vệ Lăng nhà tôi sáu giờ tan làm, mọi người cũng gặp mặt một chút.”
Chu Kinh Quốc ở ủy ban cách mạng công xã, với quân đội là hai nơi có quan hệ tốt.
Hơn nữa tay của ủy ban cách mạng công xã từ trước đến giờ chưa từng chìa tới quân đội, bản thân mình làm chuyện gì thì tự mình hiểu rõ nhất, Chu Kinh Quốc căn bản không dám tiếp xúc thật sự với Vệ Lăng, vừa nghe thấy Vệ Lăng sau khi tan làm sẽ về nhà, ông ta càng ngồi không yên.
Vội vàng từ chối: “Đồng chí Tần, hôm nay Thiên Thành phải đến thị trấn ở cùng ông ngoại nó, chúng tôi không nán lại lâu nữa, ngày khác lại đến thăm.”
“Đây…” Tần Thanh Man giả làm dáng vẻ khó xử, thậm chí còn liếc nhìn quà cáp của hai cha con Chu Kinh Quốc mang đến một cái.
Khách đến nhà mang quà tới, không giữ người lại ăn cơm thật sự khó nói nổi.
“Đồng chí Tần, sau đầu xuân chúng ta chính là đồng nghiệp, ngày tháng chung sống còn dài, chuyện ăn cơm lúc này không vội, đợi ngày nào đó đồng chí Trịnh An Quốc có thời gian chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đàng hoàng, bàn bạc sắp xếp công việc năm sau trong công xã một chút.” Lời này của Chu Kinh Quốc nói vô cùng phóng khoáng và đường hoàng.
Tần Thanh Man rất tán dương sự thức thời của Chu Kinh Quốc.
Người này nếu không phải lợi dụng sơ hở đi đường sai trái, thực ra còn coi như một người có năng lực không tệ.
“Đồng chí Tần, trời không còn sớm, vậy ngày khác chúng tôi lại đến quấy rầy.
Chu Kinh Quốc dẫn Triệu Thiên Thành ra ngoài.
Tần Thanh Man chỉ có thể tự mình tiễn hai người ra ngoài cửa viện, sau khi đợi người đi xa mới trở về phòng.
Sở Sở từ lúc hai cha con Chu Kinh Quốc vào nhà liền ở bên cạnh Tần Thanh Man, dù cậu vẫn rất cố gắng nghe hai bên nói chuyện, nhưng nói thật, cậu nghe không hiểu.
Không phải không nghe hiểu lời nói hai bên nói, mà là không nghe hiểu ý đằng sau lời nói đó.
Tần Thanh Man thấy Sở Sở ngơ ngác, cũng không giải thích, chỉ đưa tay xoa đầu của cậu rồi quay người về phòng.
Quần bông cô làm cho Sở Sở còn chưa cắt xong, phải nhanh chóng làm cho xong.
Cô còn định làm cho Vệ Lăng và mình mỗi người một bộ quần áo lễ hội mặc ăn tết, ở trên đời này bọn họ không có cha mẹ thương, thì tự mình thương chính mình.
Tần Thanh Man trở về phòng cắt vải tiếp, Sở Sở thì dẫn sói con ra chuồng dê vắt sữa dê.

Bạn cần đăng nhập để bình luận