Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 697 -




Hôm nay Tần Thanh Man chịu nhiều chấn động, nhưng không phải vì Chu Hồng Hà quỳ xuống sau lưng cô, mà là vì đến tận hôm nay cô mới biết nguyên chủ vẫn còn ở trong cơ thể này.
Thế này thì chẳng phải cô làm gì đối phương biết hết sao?
Ví dụ như lúc cô thân mật với Vệ Lăng, nếu đối phương thấy, vậy có cảm nhận được không?
Tần Thanh Man khó mà tiếp nhận được ý nghĩ này, tuy rằng cô chiếm lấy thân thể của đối phương, nhưng cũng không phải cô muốn làm vậy. Cô cũng rất buồn bực vì vô duyên vô cớ trở thành nguyên chủ.
Khó khăn lắm mới yêu một người, lại bị nguyên chủ liên lụy, cô có cách nào chấp nhận nổi chuyện này.
Cho nên lúc Vệ Lăng leo lên giường đất, Tần Thanh Man hoàn toàn chưa ngủ mà sát lại quấn lấy Vệ Lăng, rất chủ động, cô muốn độc chiếm Vệ Lăng.
Vệ Lăng không ngờ về nhà còn có phúc lợi lớn như vậy.
Hôm nay hắn về nhà, bắt đầu từ ngày mai sẽ phải ở lại sở chỉ huy sư đoàn canh gác nửa tháng. Trong nửa tháng này buổi tối hắn sẽ không thể về nhà, vì vậy từ lúc vào nhà hắn đã nghĩ cách nói với Tần Thanh Man.
Kết quả là chính sự còn chưa nói, vợ hắn đã nhiệt tình như vậy.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Tần Thanh Man, Vệ Lăng đương nhiên không cự tuyệt.
Tần Thanh Man cắn vào cổ Vệ Lăng, ngậm một khối thịt cắn nhẹ rồi lại mạnh không ngừng, hôm nay cô vứt đi bản tính nhút nhát thường ngày, như một người phụ nữ hoàn toàn khác.
Vệ Lăng chưa bao giờ có trải nghiệm tình cảm mãnh liệt như vậy, vốn dĩ hắn đã yêu Tần Thanh Mạn sâu đậm, một lòng một dạ chỉ có Tần Thanh Mạn.
Tần Thanh Man cười một chút cũng đã dẫn mọi giác quan của hắn.
Hôm nay, Vệ Lăng suýt nữa bị Tần Thanh Man tra tấn đến mức mất cảnh giác, nhưng cuối cùng hắn vẫn mạnh mẽ khống chế xúc động của mình, vì hắn muốn cho Tần Thanh Man một đêm “động phòng” hoàn hảo.
Hơn nửa ngày, động tĩnh trên giường đất mới dần ngưng lại.
Vợ chồng hai người ôm chặt lẫn nhau, bọn họ có thể cảm giác được cơ thể quấn lấy nhau không rời.
"Vợ à, hôm nay có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Vệ Lăng nhanh chóng nghĩ, hôm nay hắn ở sở chỉ huy sư đoàn, mặc dù không biết trong thôn xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết người nhà Tần Lỗi đã trở về.
Dù sao người nhà Tần Lỗi là do sư đoàn đưa về, còn một nguyên nhân nữa là nhà Tần Lỗi ở ngay cạnh nhà họ.
Lúc hắn về đã thấy trong nhà Tần Lỗi sáng đèn.
Vệ Lăng suy đoán, Tần Thanh Man bất thường có thể liên quan đến chuyện người nhà Tần Lỗi đã về, nhưng hắn không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Tần Thanh Man.
Đương nhiên Tần Thanh Man sẽ không nói cho Vệ Lăng biết chuyện về nguyên chủ.
Loại chuyện thần bí này không cần phải nói với hắn, nhưng cô vẫn kể lại chuyện người nhà họ Tần xin lỗi mình và Sở Sở.
Mà đây cũng là nguyên nhân cuối cùng khiến nguyên chủ rời đi.
Tần Thanh Man cũng không nói cho Vệ Lăng biết trước khi cô xuyên đến, mấy người Chu Hồng Hà đã tính kế nguyên chủ như thế nào. Cô chỉ thẳng thắn đơn giản mà kể lại chuyện ngày hôm nay, còn lược bớt chuyện Sở Sở đã khóc.
Nhưng Vệ Lăng là ai, hắn lập tức hiểu sao hôm nay Tần Thanh Man lại khác thường như vậy.
Vợ hắn đang cảm thấy uất ức đây mà.
"Vợ à, nếu em không muốn ở cùng họ, sau khi khu nhà ở được xây dựng xong chúng ta sẽ lập tức chuyển đến đó, chờ mấy nhà khác đến, em nhất định sẽ gặp được người có thể trò chuyện." Vệ Lăng không hề muốn vợ mình phải khó chịu chút nào.
“Ừm.” Tần Thanh Man nhẹ nhàng gật đầu trong lồng ngực Vệ Lăng.
Cô vốn không muốn tiếp xúc quá nhiều với người nhà họ Tần, cô thực sự là không có chút cảm tình nào với nhà họ Tần cả.
“Vợ à, sau này có gì uất ức thì cứ nói với anh.” Vệ Lăng cúi đầu hôn lên má Tần Thanh Man.
Vợ mình vừa mới giận xong, khuôn mặt trắng nõn hồng hào dưới ánh đèn dầu, mềm mại đến mức như có thể nhéo ra nước, nhiều lúc hắn ước gì được cắn vào má vợ mình một cái.
Tần Thanh Man bị lời trấn an của Vệ Lăng chọc cười: “Sao hả, sau này em nói cho anh biết, anh định giúp em đánh người ta để trút giận à?”
"Anh là quân nhân, không thể tuỳ tiện đánh người được."
Vệ Lăng cũng biết thân phận của mình nhạy cảm đến mức nào.
Tần Thanh Man nhịn không được tựa lên vai Vệ Lăng, dùng tay véo má hắn, ép giọng nói: “Vậy mà anh còn bảo em nói với anh, em nói với anh cũng không làm được gì, chẳng phải càng khiến em thêm thất vọng à?”
Kỳ thật cô cũng không cần Vệ Lăng làm gì, cô chỉ là cố ý làm anh khó xử mà thôi.
Thành thật mà nói, nếu cô thực sự muốn đối phó với người khác, thì có thể tự mình làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận