Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 500 -




“Vợ ơi.”
Bờ môi nóng bỏng của Vệ Lăng dừng lại ở chỗ xương quai xanh của Tần Thanh Man.
“A Lăng.” Tần Thanh Man cũng ôm chặt Vệ Lăng, cô cũng đang khống chế chính mình.
Trên thế giới này cũng không chỉ có đàn ông có dục vọng với phụ nữ, mà phụ nữ đối mặt với người mình thích cũng có dục vọng như thế.
Một người đàn ông cường tráng có thể thu hút sự cộng hưởng dục vọng của người phụ nữ.
Tần Thanh Man lúc này không chỉ bị cơ thể Vệ Lăng cám dỗ, cũng bị hơi thở của Vệ Lăng cám dỗ, thậm chí tiếng nói chuyện, hô hấp, làn môi nóng bỏng của Vệ Lăng, đối với cô mà nói cũng là nguồn gốc cộng hưởng.
“Vợ ơi, anh muốn cắn em.”
Vệ Lăng không nhịn được nói ra câu này.
Kết quả hắn còn chưa thay đổi hành động, Tần Thanh Man đã cắn Vệ Lăng rồi, chỗ Tần Thanh Man cắn là dái tai đầy đặn của Vệ Lăng.
Dái tai thường xuyên khiến cho Tần Thanh Man cảm nhận được tâm trạng của Vệ Lăng trước sắc mặt của hắn.
Cho nên Tần Thanh Man đã cắn dái tai của Vệ Lăng.
Một cái cắn này, khiến cho cả người Vệ Lăng không khống chế được run rẩy, độ vui vẻ kiểu chịu đựng đó khiến không khống chế được miệng, cũng cắn một miếng lên xương quai xanh của Tần Thanh Man, hắn cắn không mạnh.
Sau khi cắn lo lắng Tần Thanh Man đau, lại theo bản năng dùng cánh môi vỗ về.
Lúc này không chỉ Vệ Lăng bị Tần Thanh Man hành hạ đến mức hồn lìa khỏi xác, Tần Thanh Man cũng bị cảm giác tê dại từ xương quai xanh truyền đến khống chế toàn thân, cả người đều mềm nhũn, cảm giác tê dại từ xương quai xanh truyền đi khắp người.
Xương cụt dường như có vô số dòng điện chạy qua.
Mồ hôi chảy ra theo lỗ chân lông của hai vợ chồng, thấm ướt cả hai.
Sau mười mấy phút, Vệ Lăng không thể không thắp đèn bò dậy lấy nước lau người, may mắn phòng phía Tây có lò lửa, cũng có nước nóng, lau người rất thuận tiện.
Tần Thanh Man sớm đã giả chết nhắm mắt lại không dám nhìn Vệ Lăng.
Mặt cô còn đỏ hơn lò lửa, có thể cũng nóng hổi phát ra hơi nóng.
“Vợ ơi, anh lau mồ hôi cho em.” Vệ Lăng biết không thể trêu chọc vợ nữa, nhanh chóng thành thật sửa soạn lại cho vợ, sửa soạn xong cho nhau, hắn mới thổi đèn nằm lên giường lò lần nữa, lần này hai vợ chồng rất ăn ý nằm xa nhau ra.
Ngay cả chăn cũng chia làm hai cái.
Cứ như vậy, trong lúc đêm khuya thanh vắng cuối cùng bọn họ mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau Tần Thanh Man thức dậy tinh thần thoải mái, Vệ Lăng còn dậy sớm hơn cô một chút, không dám làm ồn ào, Vệ Lăng sau khi thức dậy liền dẫn Sở Sở đi ra sân tập luyện, sói con cũng theo bên chân hai người.
Sở Sở vẫn luôn kiên trì tập luyện, gần đây đã có thể dậy cùng với Vệ Lăng.
Sắc trời lúc này vẫn còn rất tối, nhưng cả nhà bọn họ đều đã thức dậy.
Hôm qua Tần Thanh Man lên men xong bột mì, mục đích chính là hôm nay gói bánh bao, hôm nay bọn họ tự mang thức ăn đến sư đoàn.
Mang bánh bao là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vì bánh bao có nhân, ăn như thế nào cũng ngon.
Lương khô Tần Thanh Man làm mang đến sự đoàn là bánh bao, cơm sáng cũng không ăn bánh bao mà là mì sợi.
Mì kéo tay vô cùng dai, rất ngon.
Cả nhà ba người ăn một bát mì lớn xuống bụng, ai nấy đều vô cùng hài lòng, dọn dẹp trong nhà xong, ánh mắt mọi người đều nhìn vào sói con.
Thứ đồ nhỏ này từ lúc vào nhà ngày nào cũng có người ở cùng, hôm nay cả ba người nhà bọn họ đều phải đến sư đoàn, trong nhà không có ai, tình hình này sói con phải làm sao.
Không ai ở nhà, cũng không ai vắt sữa cho nó, chắc chắn sói con sẽ đói.
“Hay là, Sở Sở ở lại?” Tần Thanh Man nghĩ tới nghĩ lui đây là biện pháp ổn thỏa nhất.
Sở Sở lập tức làm bộ đáng thương nhìn về phía Vệ Lăng.
Cậu cũng muốn theo đến sư đoàn xem mổ heo mừng năm mới.
Vệ Lăng nhìn Sở Sở, lại nhìn sói con đang ngồi trên đệm đợi ra ngoài, cuối cùng không đồng ý với đề xuất của Tần Thanh Man, mà nói: “Cũng mang Đô Đô theo.” Không phải chỉ là một con sói con thôi sao, ở sư đoàn bọn họ căn bản không phải là vấn đề.
“Không sao chứ?” Tần Thanh Man nhìn Vệ Lăng ánh mắt lấp lánh.
Nếu như có thể mang sói con theo cùng, đương nhiên không cần để Sở Sở ở lại, Sở Sở rõ ràng rất muốn cùng bọn họ đến sư đoàn.
Sở Sở cũng theo lời Tần Thanh Man nhìn Vệ Lăng.
Trong mắt có sự mong chờ.
Vệ Lăng bế Sở Sở lên, cười nói: “Đương nhiên không sao.”
“Anh rể, anh tốt quá.” Sở Sở ôm cổ Vệ Lăng, phấn khởi kêu to lên.
“Ngaoooo—” Sói con không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nó rất hăng hái đùa vui ồn ào theo.
Tần Thanh Man ôm sói con lên, dẫn đầu đi ra khỏi nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận