Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 147 - Xin kết hôn liên tục gặp trở ngại 6




“Qua mùa xuân năm sau, sắp xếp công việc khổ cực nhất của đội sản xuất cho bọn họ, chuyện gì không ai bằng lòng đi làm thì bảo bọn họ làm, công điểm chỉ có thể tính một nửa dựa theo người bình thường, đây chính là trừng phạt bọn họ ăn trộm, sau này nếu trong đồn ai phạm tội thì xử giống như bọn họ.” Quả nhiên, kế hoạch xử phạt kế tiếp của Tần Thanh Man cũng tới rồi.
“Như vậy không tệ, cả năm cũng đừng để bọn họ rảnh rỗi, làm việc nhiều ít gây chuyện, không đói chết là được rồi.”
Trịnh An Quốc đồng ý với quyết định của Tần Thanh Man.
“Bí thư, chủ nhiệm, vậy cháu không đi gặp ba kẻ trộm nữa, cháu tin hai người sẽ xử lý công bằng.” Trời bên ngoài cũng đã tối rồi, Tần Thanh Man thật sự không muốn đi đến chỗ ở của thanh niên trí thức gặp mấy người Tần Kiến Minh, cô không ra mặt, đắc tội người ta chính là người khác.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương cũng hiểu ý của Tần Thanh Man, nhưng hai người không quan tâm.
Thân phận bọn họ như thế này không để ý thù hận chút nào.
Càng huống chi trong đồn ai dám hận bọn họ, sau khi bà con biết chắc chắn sẽ bị phun nước bọt chết.
“Đồng chí Thanh Man, cháu yên tâm, sự việc chúng ta sẽ xử lý tốt, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến cháu.” Trước khi rời khỏi nhà Tần Thanh Man, Trịnh An Quốc bảo đảm với cô.
“Bí thư, chủ nhiệm, vất vả cho hai người rồi.” Tần Thanh Man nhận ân huệ của hai người.
“Đừng khách khí, đồng chí Thanh Man, hi vọng sau này chúng ta cùng vui vẻ làm việc.” Trịnh An Quốc thật sự coi trọng Tần Thanh Man, giao thiệp trong thời gian ngắn ngủi, ông ấy đã phát hiện Tần Thanh Man có dũng có mưu, lĩnh hội, giác ngộ cũng cao.
“Bí thư, chủ nhiệm, sau này cháu vẫn nên suy nghĩ học tập kinh nghiệm của hai người nhiều hơn mới được.” Tần Thanh Man nói lời khách sáo.
Lời nói mà, nói dễ nghe một chút thì ai cũng thích nghe.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương hài lòng rời khỏi nhà họ Tần, sau đó bọn họ liền đi đến chỗ ở của thanh niên trí thức.
Hai anh em Tần Kiến Minh và Lưu Tam Côn đã bị nhốt một ngày một đêm.
Con người chính là kỳ lạ như vậy, lúc tự do, bên ngoài lạnh như vậy, cho dù mời bọn họ ra ngoài bọn họ cũng không đồng ý ra ngoài, nhưng sau hành động bị trói buộc, trái lại bọn họ hướng về thế giới bên ngoài, muốn ra ngoài mò mẫm tuyết một chút, tự mình đạp lên tuyết đọng có thể lạnh cóng người kia.
Cuộn tròn bên cạnh lò sưởi, Lưu Tam Côn nhìn bên ngoài cửa sổ ước ao.
Trời đã tối rồi, thực ra cũng không nhìn thấy thứ gì, nhưng gã chỉ muốn nhìn thử, cảm giác nhìn nhiều một chút bản thân vẫn giống như còn tự do.
Nhưng hai anh em Tần Kiến Minh lại không có lòng dạ thảnh thơi như Lưu Tam Côn, sắc mặt hai người vô cùng khó coi.
Đặc biệt là vết thương sau lưng do gậy gây ra khiến cho bọn họ khó chịu nằm ngồi không yên.
“Anh, chúng ta sẽ ngồi tù sao?” Tần Kiến Quân đã sợ hãi hai ngày, mặc kệ như thế nào, cậu ta mới mười bốn tuổi, thiếu niên mười bốn tuổi nghĩ tới hậu quả của việc ăn trộm thì vô cùng sợ hãi, cậu ta nghe nói ngồi tù rất kinh khủng.
Giọng của Tần Kiến Quân cho dù nhỏ đi nữa, nhưng chỗ ở thanh niên trí thức quá trống trải, không chỉ Tần Kiến Minh nghe rõ cậu ta nói gì, Lưu Tam Côn cũng nghe thấy.
Cơ thể run một cái, Lưu Tam Côn cũng không có lòng dạ thảnh thơi nhìn thế giới bên ngoài nữa mà rũ đầu xuống nhìn đống lửa trước người.
Gã chưa từng ngồi tù, trước đây cũng chưa từng ăn trộm.
Lần này thịt của nhà Tần Thanh Man quả thực quá nhiều, nhiều đến mức gã đã lâu không ăn thịt quả thực thèm thịt mới nảy ra tâm tư xấu.
“Chúng… chúng ta sẽ không ngồi tù.” Giọng của Tần Kiến Minh run run, nhỏ tiếng vang lên.
“Thật sao?” Tần Kiến Quân và Lưu Tam Côn đều ngạc nhiên mừng rỡ nhìn về phía Tần Kiến Minh.
Đối mặt với hai đôi mắt tràn đầy hi vọng kia, Tần Kiến Minh chỉ cảm vô cùng áp lực: “Tần Thanh Man là chị họ chúng ta, chắc chắn chị ấy sẽ không để chúng ta ngồi tù, chúng ta đều họ Tần, cùng một tổ tiên.”
Quả thực Tần Kiến Minh nói lời này bản thân cậu ta cũng không tin tưởng.
Không tin tưởng thì không tin tưởng, nhưng cậu ta nhất định vẫn phải nói như vậy, bởi vì thật sự cậu ta không muốn ngồi tù.
Ngồi tù không chỉ phải làm việc, bị giáo dục tư tưởng, còn không có tự do thân thể, nghe nói bọn họ ăn trộm như vậy ít nhất cũng phải ngồi tù mười năm (hình phạt nặng của thời kỳ đặc biệt); mười năm không có tự do đời người, suy nghĩ thôi cũng là một chuyện vô cùng kinh khủng.
“Anh, anh lừa em.” Vào lúc Tần Kiến Minh sợ hãi đến mức cả người run rẩy, một trận âm thanh nức nở vang lên.
Là Tần Kiến Quân.
“Không có, anh không có lừa em, chúng ta chắc chắn không cần ngồi tù.” Tần Kiến Minh giữ vững ý kiến của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận