Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 656 -




Triệu Thiên Thành hết sức bất lực, đương nhiên chỉ có thể trở về ký túc xá của mình. Kết quả mọi chuyện lại rất trùng hợp, anh ta nghĩ không thấy Hoàng Uyển Thanh thì vào xem tình hình bên trong ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh như nào, sau đó bèn đi vòng qua bên cửa sổ.
Cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào, tóm lại, Triệu Thiên Thành đã nhảy vào ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh.
Triệu Thiên Thành đói bụng chạy về nông trường không thấy Hoàng Uyển Thanh, vừa mệt vừa đói, thấy ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh không có ai, dứt khoát nằm xuống giường, đắp chăn lại và ngủ thiếp đi.
Lúc Triệu Thiên Thành đến nông trường thì vốn dĩ sắc trời đã không còn sớm, anh ta vừa năm xuống thì ngủ thiếp đi. Nửa đêm, anh ta cảm thấy trong lồng ngực ấm áp có một nguồn nhiệt đang lại gần, lúc trời sáng thì một tiếng kêu sợ hãi phá vỡ sự yên tĩnh của nông trường.
Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương bị người ta vây quanh trong ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh.
Điều khiến người ta đàm tiếu say sưa đó là hai người lại không mặc quần áo chỉnh tề. Giờ đây, chỉ trong chốc lát mà toàn bộ nông trường đã biết Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương ở bên nhau.
Lúc Trịnh Mỹ Cầm nghe được tin đồn còn cố ý chạy lại xem thử.
“Chuyện là sao thế?” Tần Thanh Man hỏi Trịnh Mỹ Cầm, cô tuyệt đối tin tưởng Trịnh Mỹ Cầm là nhóm quần chúng đầu tiên đến hiện trường hóng hớt.
“Hai người họ chắc chắn không thể trong sạch nổi.”
Trịnh Mỹ Cầm nói rất chắc chắn.
Là người phụ nữ đã sinh mấy đứa con, ánh mắt của Trịnh Mỹ Cầm tuyệt đối lệch đi đâu được. Chứ đừng nói đến việc Triệu Thiên Thành và Cao Diệp Phương bị chặn ở trong ký túc xá, cả đêm không mở cửa sổ thông gió, mùi khá là rõ ràng.
Hoàng Uyển Thanh nghe vậy, mặt tái mét.
“Bọn họ… Bọn họ lại ở trong ký túc xá của em…”
Hoàng Uyển Thanh là một cô gái mới lớn, có một số việc cô ấy cũng không tiện nói rõ, nhưng cũng không phải không biết. Lúc này nghe nói hai người này dùng ký túc xá của cô ấy, còn dùng giường của cô ấy thì bỗng thấy ghê tởm đến gần chết.
Tần Thanh Man cũng quan tâm nhưng không chỉ ở vấn đề này, còn có chuyện khác: “Là Cao Diệp Phương chủ động kêu sao?”
“Đúng, sợ hãi kêu lên, tiếng kêu vô cùng chói tai.”
Trịnh Mỹ Cầm trả lời Tần Thanh Man: “Lúc mọi người chạy đến, Cao Diệp Phương đang bọc chăn khóc sướt mướt, Triệu Thiên Thành thì mặt mày xanh mét. Anh ta cứ liên tục phủ nhận mình không có xảy ra chuyện gì với Cao Diệp Phương.”
Nói xong lời này, cô ấy không khỏi bĩu môi, khinh thường nói: “Cũng không phải con trai mới lớn, giả bộ cái gì chứ. Không ăn Cao Diệp Phương thì sao trên người cả hai lại có nhiều dấu vết như thế.”
Trịnh Mỹ Cầm thấy Triệu Thiên Thành thật trơ trẽn.
Mặc dù danh tiếng của Triệu Thiên Thành ở nông trường không tệ như Ngô Vệ Dân nhưng cũng chỉ đỡ hơn. Có thể anh ta chưa từng cưỡng ép cô gái nào, nhưng đối với người chủ động đưa tới cửa, tuyệt đối đã ra tay không ít lần.
Nghe vậy, Hoàng Uyển Thanh đột nhiên nghĩ tới khả năng nào đó, mặt càng xanh hơn, hạt thông trong tay cũng không ăn nổi.
Tần Thanh Man cũng không biết làm sao để trấn an Hoàng Uyển Thanh.
Cảnh tối lửa tắt đèn bị người hiểu nhầm rằng mình chính là người chủ động nhào vào lòng người ta, có thể còn có suy nghĩ dâm đãng rằng sao mình lại phóng túng chủ động như vậy. gặp phải loại chuyện xui xẻo này khiến Hoàng Uyển Thanh thật sự muốn ói.
“Chị Mỹ Cầm, không phải chị nói lúc Triệu Thiên Thành lén vào phòng em thì không có ai sao?”
Hoàng Uyển Thanh thật sự rất khó chịu, ngày đó cô ấy nhốt Cao Diệp Phương ở trong ký túc xá của mình là bởi vì biết còn có cửa sổ có thể đi. Không ngờ người này rời đi hai ngày rồi hơn nửa đêm lại chạy về ký túc xá của mình.
Còn làm như vậy với Triệu Thiên Thành…
Hoàng Uyển Thanh sắp tức chết, giờ khắc này cô ấy cũng không đồng cảm với Cao Diệp Phương nữa.
Bởi vì cô ấy rất hiểu Cao Diệp Phương, nếu Cao Diệp Phương thật sự không muốn bị đàn ông đụng chạm, đừng nói là Triệu Thiên Thành, cho dù là người đàn ông tốt hơn cũng không đụng chạm được Cao Diệp Phương.
Cho nên chắc chắn là Cao Diệp Phương tự nguyện, có khi còn chủ động nữa.
Lấy danh nghĩa của mình để chủ động.
“Chị dâu, em không chịu nổi cục tức này. Em phải báo công an, tự dưng hai người ấy lại chạy đến ký túc xá của em...” Hoàng Uyển Thanh nói đến đây thì tức giận đến mức đỏ mặt: “Hai người này thật là trơ trẽn, làm ô nhiễm ký túc xá của em. Em phải báo công an, bắt bọn họ xin lỗi rồi bồi thường.”
Giờ khắc này Hoàng Uyển Thanh đã thật sự bị chọc giận.
“Vô dụng thôi, ngay khi chuyện này được truyền đến tai của chủ nhiệm của hội ủy ban cách mạng, người trong nông trường đều bị cảnh cáo không được truyền tin lung tung. Bây giờ em đi báo công an cũng vô ích, toàn bộ đồ vật trong ký túc xá đã bị đổi hết rồi.”
Trịnh Mỹ Cầm nhìn Hoàng Uyển Thanh với vẻ thông cảm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận