Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 142 - Xin kết hôn liên tục gặp trở ngại 1




Tần Thanh Man đến nhà đã là một giờ chiều, vừa mệt vừa đói, Đông Bắc mùa này hơn bốn giờ chiều trời đã tối, lúc này tầng mây trên bầu trời vừa thấp lại vừa dày, đoán chừng không bao lâu nữa tuyết sẽ rơi, thời tiết u ám thế này lại có người đến nhà gây sự.
Không cần nhìn, Tần Thanh Man liền biết là cả nhà Chu Hồng Hà bên cạnh.
Nghe tiếng khóc không giống của Chu Hồng Hà, nhưng cũng phải, lúc này Chu Hồng Hà đang nằm trên giường dưỡng thương không thể động đậy, thời tiết thế này bà ta muốn ra ngoài làm ầm ĩ đoán chừng thật sự cách cái chết không xa.
Cho nên người đến không phải là Chu Hồng Hà, vậy chỉ có thể là Tần Thải Vân.
Tần Thải Vân dám đến cửa nhà khóc chắc chắn là nghe theo mưu kế của hai vợ chồng Chu Hồng Hà.
Mang theo phẫn nộ, Tần Thanh Man lại thêm nửa ấm nước sôi vào trong nước ngâm chân, sau đó bưng ra cửa, Sở Sở rất lanh lợi, thấy Tần Thanh Man bưng nước rửa chân liền đoán được chuyện như thế nào, lập tức quấn áo bông chạy theo ra ngoài, tốc độ còn rất nhanh, mở cửa sân trước Tần Thanh Man một bước.
“Ào—”
Tần Thanh Man tạt nước ngâm chân trong chậu vừa dùng chưa được mấy phút ra ngoài.
Nước vô cùng nóng gặp phải không khí vô cùng lạnh lẽo lập tức rơi xuống một trận mưa tuyết dạng bột trong không trung, mưa tuyết mênh mông nhanh chóng rơi xuống.
Tần Thải Vân đang quỳ khóc trước cửa nhà Tần Thanh Man lập tức bị dội khắp người.
Trên tóc, trên mặt, lông mi, lỗ mũi, ngay cả trong miệng bởi vì há miệng khóc cũng hít phải một ít.
Tần Thải Vân vẫn biết điểm tàn nhẫn này của Tần Thanh Man, cô ta hít phải tuyết sắc mặt thay đổi lớn, không quan tâm tới việc khóc nữa mà nhanh chóng nhổ nước bọt trong miệng, đồng thời tức đến mức mặt đỏ tía tai, hận không thể xông qua cho Tần Thanh Man hai bạt tai.
“Người hèn hạ thì đừng trách người khác hèn hạ, tôi đã nói rồi, từ nay về sau tôi với nhà mấy người không có quan hệ gì, đừng có chuyện gì cũng liên lụy tới nhà tôi, nếu nhà cô có người chết thì khóc ở nhà cô, đừng đến làm phiền tôi, nếu không đó chính là không có tự trọng.”
Tần Thải Vân dám đến cửa tìm xui xẻo thì Tần Thanh Man có thể mắng đến mức không chút lưu tình.
Cô không đanh đá một chút thì mấy người này ai nấy đều thật sự cho rằng tính tình cô tốt, dễ ức hiếp.
Tần Thải Vân bị mắng đến sững sờ, cô ta không ngờ tới Tần Thanh Man không chỉ mắng mình không có tự trọng, còn dám mắng cả nhà mình có người chết, đây không phải nguyền rủa Chu Hồng Hà chết sớm sao!
“Cút, tôi cảnh cáo cô, nếu để tôi nghe thấy cô ở trước nhà tôi khóc nữa thì bây giờ bà đây liền tỏ thái độ với bí thư đại đội để cho Tần Kiến Minh, Tần Kiến Quân đi ngồi tù, để cho bọn họ ngồi mười năm, tám năm.”
Tần Thanh Man quăng ra câu này rồi mạnh mẽ đóng cửa lại, sau đó trở vào nhà.
Chu Hồng Hà ở nhà bên cạnh vẫn luôn dựng thẳng tai lắng nghe, nhận được lời cảnh cáo của Tần Thanh Man liền sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, bà ta chỉ có hai đứa con trai, hai đứa con trai đi ngồi tù đây không phải muốn mạng của bà ta sao?
Mang theo nỗi sợ hãi, bà ta liên tục đẩy Tần Lỗi đi gọi Tần Thải Vân trở về.
Bọn họ không chọc nổi Tần Thanh Man, cũng không dám chọc nữa.
Sắc mặt của Tần Lỗi cũng khó coi, vốn nghĩ một bậc cha chú như ông ta cúi đầu với Tần Thanh Man có hơi khó coi, liền nhanh trí sai khiến Tần Thải Vân đi khóc than kiếm sự đồng tình, kết quả sự việc cũng không giống như trong tưởng tượng của bọn họ, trái lại càng chọc giận Tần Thanh Man hơn.
“Mình à, đều tại ông, nếu ông đi thì con nhóc Tần Thanh Man chết tiệt kia chắc chắn nể thân phận ông là chú hai của nó mà còn chừa một chút ân tình, nói không chừng liền đồng ý thả Kiến Minh, Kiến Quân, kết quả ông ngại mất mặt, cứ bảo Thải Vân đi, Thải Vân chính là một đứa xui xẻo, nó nào làm được việc.”
Có một số người vĩnh viễn sẽ không tìm nguyên nhân thất bại lên trên người mình mà chỉ biết oán trách và đùn đẩy trách nhiệm.
Chu Hồng Hà chính là người như vậy.
Tần Lỗi bị Chu Hồng Hà oán giận liền vô cùng buồn bực, bụng dạ không vừa ý nói: “Chuyện này còn không phải trách bà sao, trước đây nếu bà không tính toán con nhóc Tần Thanh Man đó thì nó sẽ không thân thiết với chúng ta, sẽ vạch rõ quan hệ với chúng ta trước mặt nhiều người hay sao? Chuyện này nếu muốn trách vậy chỉ trách bà, đều là bà làm việc quá quá đáng.”
“Ông trách tôi ư? Ban đầu nếu không có tôi tính toán, ông có thể bớt đốn củi, có thể ăn cơm no mỗi ngày sao?”
Đối mặt với sự chỉ trích của Tần Lỗi, cơn giận của Chu Hồng Hà cũng tăng vùn vụt, những thứ bà ta tính toán kiếm về kia cứ như một mình bà ta hưởng thụ vậy.
Nếu không phải vì cái nhà này, bà ta phải đến mức đi làm chuyện khiến người ta ghét sao?
Chỗ tốt mọi người cùng nhau hưởng thụ, xảy ra chuyện thì đẩy hết lên người bà ta, bà ta không phục!

Bạn cần đăng nhập để bình luận