Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 486 -




“Có thể sao?” Tam Mộc có chút thấp thỏm.
“Đương nhiên có thể, chúng ta không phải bạn bè sao?” Sở Sở học dáng vẻ của người lớn vỗ bả vai Tam Mộc một cái.
“Được.”
Tam Mộc lên tiếng rồi cười lên.
Sau đó nhận lấy kẹo Sở Sở đưa cho cẩn thận đặt một viên kẹo vào trong túi áo, lột giấy gói một viên khác nhét vào trong miệng.
“Lát nữa tớ dẫn cậu đi vắt sữa dê.” Từ lúc Sở Sở học được vắt sữa dê, việc vắt sữa dê trong nhà cậu bao thầu hết.
May mắn chỉ có một con dê cần vắt sữa, bằng không chắc chắn cậu sẽ bận tối mặt.
“Tớ nghe nói sữa dê hơi tanh tanh, uống không ngon chút nào.” Tam Mộc tò mò nhìn về phía Sở Sở, cậu bé luôn cảm thấy chiều cao của Sở Sở hình như đã có chút thay đổi.
“Chị tớ dùng hạnh nhân nấu với sữa dê uống ngon lắm.” Sở Sở chia sẻ tâm đắc đồ ngon với bạn thân mình.
“Thật sao?” Tam Mộc tò mò.
“Thật mà, lần sao chị tớ nấy sữa dê tớ gọi cậu.” Sở Sở thường đều rất rộng rãi với bạn bè có quan hệ tốt.
“Được nha.” Tam Mộc còn nhỏ, cũng không biết khách khí là gì.
Trong phòng khách, Tần Thanh Man vừa xử lý ruột già vừa nghe cuộc đối thoại của hai đứa trẻ ở phòng phía tây, không lên tiếng ngăn cản, dù sao lượng sữa dê của nhà cô đầy đủ, cho Tam Mộc uống một ít cũng không có gì.
Nghĩ như vậy, tốc độ xử lý ruột già của cô nhanh hơn, đừng thấy ruột già trông bẩn thỉu, nhưng chỉ cần nắm được cách rửa sạch, không cần tốn bao nhiêu thời gian thì có thể rửa sạch sẽ rồi.
Thậm chí không còn chút mùi lạ nào.
Tần Thanh Man rửa sạch ruột già xong liền bắt đầu làm dồi heo.
Không gian ruột già lớn, vô cùng dễ rót, gạo nếp bảy tám cân cộng với huyết heo thì đổ ra được khoảng năm đoạn dồi, lát nữa dồi heo phải bỏ nồi luộc, không thể rót quá đầy, cũng không thể thả khí giống như lạp xưởng, cho nên năm khúc dồi heo này nhìn đều xốp mềm, Tần Thanh Man đã để dành ra không gian giãn nở cho gạo nếp sau khi nấu chín.
Xách năm khúc dồi, Tần Thanh Man hài lòng đi rửa tay nhóm bếp lò ở nhà bếp.
Dồi heo đã thêm gạo nếp, thời gian nấu cần nhiều hơn so với dồi heo thông thường, tình huống này dùng bếp lớn là thích hợp nhất.
Sau khi luộc dồi heo trong nồi lớn trên bếp lớn Tần Thanh Man liền bắt đầu nấu sữa dê.
Bởi vì lúc cô nấu dồi heo Sở Sở đã hăng hái dẫn Tam Mộc đi ra chuồng dê vắt sữa, sữa vắt xong, chia một phần cho sói con uống, phần còn lại Tần Thanh Man dùng hạnh nhân nấu.
Nấu xong để ấm, lại thêm một chút mật ong nữa, bạn nhỏ Tam Mộc uống xong mặt đầy ngạc nhiên.
Dù cậu bé đã không nhớ uống sữa có mùi vị gì, nhưng không có đứa trẻ nào có thể thoát khỏi cám dỗ của vị sữa.
Tam Mộc uống ừng ực ừng ực, chỉ trong chốc lát đã uống sạch sẽ bát sữa của mình.
Sở Sở nhìn bát Tam Mộc trống không, suy nghĩ một chút, định chia một ít sữa dê của mình cho người bạn nhỏ, nhưng đã bị Tần Thanh Man ngăn lại: “Lần đầu tiên Tam Mộc uống sữa dê, không thể uống quá nhiều, bởi vì không chắc chắn được cơ thể thằng bé có thể hấp thu được bao nhiêu.”
Tần Thanh Man không biết Tam Mộc có hấp thụ được đường sữa hay không, nhưng vì để phòng ngừa bất ngờ, cô không định cho đứa trẻ thêm.
Những năm này không phải thời đại internet của đời sau, nếu Tam Mộc thật sự ở nhà cô uống sữa dê bị nhiệt, hoặc là dị ứng, nếu người nhà không biết chắc chắn sẽ oán trách cô, cô không muốn có lòng tốt lại làm hỏng chuyện.
Nếu Tam Mộc uống sữa dê không sao, lần sau lại cho nhiều một chút là được.
“Vâng.” Sở Sở không hiểu gì hết, nhưng cậu rất nghe lời Tần Thanh Man, Tần Thanh Man nói gì cậu cũng ghi nhớ kỹ trong lòng.
Quay đầu giải thích với Tam Mộc: “Tam Mộc, lần đầu tiên tớ uống sữa dê chị tớ cũng chỉ cho tớ uống một chút, hấp thu không có vấn đề lần sau chị tớ mới cho tớ uống nhiều.”
“Ừm, tớ biết rồi.”
Tam Mộc đã uống một bát sữa dê ở nhà họ Tần, sớm đã vô cùng hài lòng rồi, căn bản không cảm thấy bản thân bị đối xử tệ, bởi vì sữa dê cậu bé, Sở Sở và Tần Thanh Man uống đều như nhau.
Tần Thanh Man thấy Tam Mộc cũng rất nghe lời nên càng thật lòng hơn với cậu bé một chút.
Đợi trước cậu bé rời khỏi còn tặng cho một cái bánh bao lớn nhân thịt.
Coi như đáp lại tình nghĩa trước đó cha Tam Mộc đã đưa thịt đến giúp cô.
Buổi chiều, xe của Vệ Lăng vừa lái vào sân liền ngửi được mùi đồ ăn thơm nồng nặc, loại mùi thơm này lần đầu tiên hắn ngửi thấy được.
Mùi thơm có thịt, cũng thoang thoảng mùi gạo nếp, còn có sự tươi mới của huyết heo.
Vệ Lăng liền biết ngay trong đồn mổ heo chia thịt, Tần Thanh Man đã làm dồi heo rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận