Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 297 -




Tần Thanh Man ý vị thâm trường nhìn cái bụng nhô ra của Sở Sở, nhắc nhở: "Sở Sở, trời không còn sớm nữa rồi, đi rửa mặt đi."
Giờ này chỉ còn cách giờ đi ngủ của cậu nhóc khoảng một tiếng, đánh răng xong để cậu nhóc chơi một lúc là có thể đi ngủ.
"Đã rõ, thưa chị."
Sở Sở ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Vệ Lăng bỏ vạc tráng men xuống ủ rũ đi theo.
Tuy hôm nay hắn giả say bắt nạt vợ nhưng có vẻ như vợ rất tức giận, xem ra không thể chọc tức vợ nữa.
Tần Thanh Man nhìn một lớn một nhỏ đi rửa mặt, còn cô thì đi đốt giường sưởi.
Tuy phòng phía tây có bếp lò rồi nhưng vẫn cần phải đốt giường sưởi, không đốt giường thì đến tối sẽ rét không ngủ nổi.
Đốt giường xong, Tần Thanh Man lại nhìn thoáng qua bếp lò ở phòng phía tây.
Trước đó vì không có ai trong phòng, trong lò lửa dùng bột than đá ngăn lại một phần, qua mấy tiếng từ từ đốt, hiện tại trong bếp lò không còn dư lại nhiều than đá nữa. Dùng cây que khều lửa chọc chọc đống tro trong bếp, than bị đốt thành tro trực tiếp rơi xuống ngăn kéo bên dưới bếp lò.
Một lúc sau, trong ngăn kéo có nửa ngăn tro.
Than đá trong lò cũng rớt xuống hơn phân nửa, chỉ còn lại một một tầng lửa đỏ sắp tàn.
Tần Thanh Man gắp thêm mấy cục than to bỏ vào lò, sau đó lấy cái ấm trên kệ.
Cái ấm đầy nước, hiện tại nhà cô lúc nào cũng có nước ấm dùng.
"Vợ, để anh tới dọn cho, em đi rửa mặt đi." Lúc này, Lăng Vệ với Sở Sở cũng đã dọn dẹp xong, Vệ Lăng ôm Sở Sở trở về phòng phía tây.
"Được, em đi rửa mặt đây, bây giờ lò than đang cháy hơi lớn, tối ngủ phải che lại, nếu không tối phải ra thêm than vào." Tần Thanh Man nói với Vệ Lăng xong liền vào phòng rửa mặt.
Trần Thanh Man rửa mặt rồi rửa chân, sau đó thoa thêm dầu thơm mà Uyển Hoàng Thanh cho, cả người thơm ngát trở về phòng phía tây.
Phòng phía tây thắp một ngọn đèn dầu.
Ánh sáng của đèn than đá tốt hơn đèn dầu rất nhiều, nhưng nhìn cái bóng trong phòng vẫn có thể thấy được hình ảnh ngọn lửa đang chuyển động.
Ngọn lửa chuyển động khiến ánh sáng trong phòng dao động theo.
Ánh đèn như thế này thật sự không tốt cho mắt, nhưng hiện tại tuyết rơi nhiều phủ kín núi, dây điện bị ảnh hưởng, toàn bộ thôn Kháo Sơn chỉ có thể dùng đèn dầu hoặc đèn than đá để thắp sáng.
"Vợ à, đừng đan áo len nữa."
Vệ Lăng nằm trên giường vẫy tay với Tần Thanh Man.
Hôm nay thật ra hắn không uống say nhưng vẫn vô cùng dính lấy Tần Thanh Man.
Hiện tại Sở Sở còn chưa ngủ, đang lăn lộn trên giường, thấy Vệ Lăng vẫy tay với Tần Thanh Man cũng bắt chước hắn vẫy theo: "Chị, lên giường đi, chúng ta cùng nghe anh rể kể chuyện, anh rể kể chuyện rất hay đó."
Tần Thanh Man ngạc nhiên nhìn về phía Vệ Lăng.
Cô thật sự không nhìn ra Vệ Lăng lại là người có khiếu kể chuyện.
"Thật đó chị, chuyện anh rể nghe rất hay, anh ấy kể về Đại tướng quân đó. Chị mau tới đây đi, chúng ta cùng nằm nghe." Sở Sở thấy Tần Thanh Man có vẻ không tin nên cố hết sức khen ngợi tài năng của Vệ Lăng.
Vệ Lăng: ...
Đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vệ Lăng càng trốn tránh thì lại kích thích lòng hiếu kỳ của Tần Thanh Man, cô đẩy cửa sổ lên cao hé ra một khe hở nhỏ, sau đó cởi giày lên giường.
Vệ Lăng vô cùng áp lực nhìn hai đôi mắt to tròn giống hệt nhau.
"A Lăng, em cũng muốn nghe chuyện của anh." Tần Thanh Man nói câu này mang hai nghĩa. Cô thấy sự xuất hiện của cô đã rất là không thể tưởng tượng nổi rồi, liên tưởng tới Vệ Lăng cũng có rất nhiều điểm không giống hiện thực, trong lòng cô cũng đã có phỏng đoán.
Có thể câu chuyện Vệ Lăng kể cho Sở Sở nghe không phải là câu chuyện mà là một sự việc có thật từng xảy ra.
Thậm chí nhân vật chính chính là Vệ Lăng.
Ngay lúc Tần Thanh Man đang suy nghĩ miên man, Vệ Lăng cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, có mấy lời khó nói ra nhưng nếu là kể chuyện thì lại vô cùng thích hợp.
"A Lăng, không nhất thiết phải kể lại từ đầu đâu, anh với Sở Sở kể đến đâu rồi thì cứ kể tiếp từ đó đi, em có thể hiểu được." Tần Thanh Man rất quan tâm Vệ Lăng.
"Được." Vệ Lăng nắm thật chặt lấy tay của Tần Thanh Man dưới lớp chăn.
Nghe kể chuyện thì đương nhiên người nghe phải yên tĩnh nghe người kể kể chuyện rồi, nên sau khi Vệ Lăng trả lời một tiếng "được". Tần Thanh Man và Sở Sở đều tiến vào trạng thái im lặng, hai chị em cùng nghiêng người đối mặt với Vệ Lăng.
Vệ Lăng nhìn dáng vẻ giống y nhau của hai chị em, suy nghĩ quay trở về thời chiến tranh loạn lạc.
Đó là thời đại của vũ khí lạnh, mỗi một đao, mỗi một thương đều phải trả giá bằng máu tươi và một phần cơ thể con người.
Sau mỗi một trận chiến, nhiều binh sĩ lui khỏi chiến trường trong tình trạng mất tay hoặc gãy chân.
Người nào may mắn thì trên người chỉ có thủng vài lỗ, để lại vết sẹo tượng trưng cho công trạng, người không may thì trực tiếp chết trên chiến trường.
Vì vậy, trong thời đại chiến tranh bằng vũ khí lạnh không thể tùy tiện phát động tấn công, một khi đánh nhau là đồng nghĩa với việc máu chảy thành sông, vô số gia đình trong thiên hạ mất chồng, mất cha, mất con...

Bạn cần đăng nhập để bình luận