Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 714 -




Cung tên của Vệ Lăng dùng rất tốt, lại không lãng phí đạn, cho nên phần lớn những khi sư đoàn thiếu thịt thì anh toàn dẫn đội vào núi rừng.
Khu rừng Đông Bắc cực kỳ lớn, cũng cực kỳ rậm rạp, khắp nơi đều là những nơi nguyên thủy chưa khai phá, có rất nhiều dã thú. Bọn họ chỉ vào núi săn bắn khi thịt cực kỳ khan hiếm, mà chuyện này cũng được quốc gia cho phép.
Những nơi đặc thù thì đương nhiên cũng có chính sách đặc thù.
“A Lăng, anh thật giỏi.”
Ánh mắt Tần Thanh Man nhìn về phía Vệ Lăng lấp lánh ánh sao.
Cô đã nghe Vệ Lăng kể câu chuyện về tướng quân, đương nhiên cũng hiểu bản lĩnh thật sự của Vệ Lăng. Lúc này nhìn thấy cung tên, càng cảm thấy mắt nhìn của mình rất đặc biệt, trong biển người mênh mông mà nhìn trúng Vệ Lăng.
Vệ Lăng rất hưởng thụ ánh mắt vợ nhìn mình.
Không có người đàn ông nào không thích vợ sùng bái mình, Vệ Lăng đặt cung tên sang một bên, bắt đầu dùng dao gõ bùn đất trên mặt đất, giải thích: “Vợ à, anh không biết làm món ăn phức tạp, chỉ biết làm chim nhạn như thế này, em nếm thử xem có ngon không.”
Tần Thanh Man lấy cái đĩa gỗ ở trên giá bên cạnh, chờ thức ăn ngon ở trong đống bùn.
Vệ Lăng đã từng làm vô số con chim nhạn như vậy, cho nên nắm bắt sức lực rất tốt. Chỉ đơn giản gõ lưng dao vào đống bùn bị nướng vừa khô vừa giòn mấy cái. Dưới tác lực đã khiến đồng bùn tách ra, đống lông mà trước đó không nhổ hết đã rơi theo đống bùn, chỉ để lại thịt chim nhạn tràn ngập mùi thơm ngát.
Thịt chim nhạn và thịt ngỗng rất giống, chỉ là đầu không to bằng ngỗng.
Nhưng thịt lại có mùi vị khá là giống.
Thịt chim nhạn không thêm bất kỳ gia vị nào có hơi trắng, nhưng mùi thơm ngát làm cho Tần Thanh Man nuốt nước bọt ừng ực ở trong miệng.
Cô đói.
“Vợ à, em ăn thử đi.” Vệ Lăng bỏ thịt chim nhạn đã loại bỏ bùn vào trong chiếc đĩa lớn mà Tần Thanh Man cầm, đồng thời lấy tay xé một chút thịt trên cánh chim nhạn có dính một chút gia vị đã sớm ướp vào trong miệng Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cũng theo đó mà nhai miếng thịt nhạn.
Thịt được làm vô cùng đơn giản đã giữ được mùi vị vốn có của nó, hơn nữa còn có bùn bao bọc ở bên ngoài, nên lượng nước không có hoàn toàn bốc hơi, mà cùng bị giữ lại ở trong bùn cùng với dầu mỡ. Lúc này vừa thấy ánh mặt trời, đã lập tức bị Tần Thanh Man nhai trong miệng hết sức thơm ngon.
“A Lăng, ngon lắm.”
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Man ăn thức ăn Vệ Lăng làm, không thể phủ nhận, cũng rất ngon.
“Vậy thì ăn nhiều vào.”
Tài nấu nướng của Vệ Lăng được người mình quan tâm nhất công nhận, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng.
“A Lăng, anh cũng ăn đi.” Tần Thanh Man cầm đũa gắp thịt cho Vệ Lăng.
Trong lúc đang nói chuyện, Vệ Lăng đã dùng dao xé cả con nhạn ra chỉ còn lại phần xương, thịt và khung xương chia lìa, càng tiện cho hai người ăn hơn.
Đĩa gỗ và đĩa đều do trước đó Vệ Lăng mài ra, lúc này hai người cũng không thiếu dụng cụ dùng bữa.
Một con chim nhạn thêm bảy tám cái bánh bao không hề nhỏ đều đã được Tần Thanh Man và anh giải quyết xong xuôi.
Phần lớn đều là Vệ Lăng ăn, Tần Thanh Man chỉ ăn một cái bánh bao, một ít thịt chim nhạn là đã no rồi.
Ăn xong bữa trưa khá trễ, trời cũng chưa có tối, hai người cũng không có trở lại trong phòng, mà cùng nhau thu dọn đống bừa bộn sau bữa ăn.
Xương thì đào một cái hố nhỏ để chôn xuống, đũa và đĩa gỗ thì rửa sạch sẽ.
Làm xong tất cả mọi thứ, Vệ Lăng nhìn về phía Tần Thanh Man, ánh mắt trong trẻo: “Vợ à, sắc trời còn sớm, chúng ta đi dạo xung quanh đi.” Mới vừa ăn cơm xong không thích hợp vận động nên anh mới nói ra đề nghị này.
Lúc này Tần Thanh Man cũng muốn đi dạo.
Hòn đảo quá nhỏ, đi một vòng cũng không cần đến năm phút, hai người định ra khỏi đảo tới xem nhà của Tiểu Hắc trước đây.
Tần Thanh Man thay quần áo, mang theo áo khoác da gấu rồi theo Vệ Lăng lên thuyền nhỏ.
Lần này Vệ Lăng không có bế Tần Thanh Man, nên Tần Thanh Man cũng không có nhắm mắt, hai người một trước một sau đứng ở trên thuyền nhỏ. Nếu như chỉ có một mình Tần Thanh Man, đương nhiên cô sẽ không dám đứng như vậy. Dù tốc độ của dòng nước có chậm thì cũng sẽ ảnh hưởng đến thăng bằng, cho nên mặc dù cô đứng thẳng nhưng thật ra là dựa vào người Vệ Lăng ở phía sau.
Vệ Lăng đưa tay ôm eo Tần Thanh Man, lúc này mới giúp cho Tần Thanh Man có thể rời đảo với tư thế đứng.
“A Lăng, nơi này đẹp thật đấy.”
Tần Thanh Man có Vệ Lăng làm chỗ dựa, cũng không hề lo lắng sẽ rơi xuống nước, ánh mắt đánh giá phong cảnh xung quanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận