Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 453 -




Sắp tới Tết, người bên trong đồn vào thị trấn mua đồ cũng nhiều, tần suất sử dụng xe bò, xe ngựa trong đồn cũng cao, hôm nay đánh xe bò vào thị trấn chính là thím Tú Lan.
Nhà thím Tú Lan không nhận bò của đồn về nhà nuôi, nhưng thím ấy đổi một bó củi để mượn xe trượt tuyết và bò của nhà thím A Vân.
Đã sắp hết năm, thím ấy lên thị trấn để đón con dâu út và hai cháu nội về đồn ăn Tết.
Còn về phần con trai của thím ấy, cuối năm công việc của con trai rất bận rộn, bận đến trước Giao Thừa một ngày mới có thể về nhà, đàn ông trưởng thành rồi, đến lúc đó tự mình về nhà là được, không cần phải có người đi đón.
"Chào buổi sáng thím Tú Lan, chào buổi sáng các thím."
Tần Thanh Man từ phía xa nhìn thấy người liền lên tiếng chào hỏi.
"Con bé Thanh Man tới rồi đấy hả, mau lên xe, chỉ đang đợi cháu thôi đấy." Thím Tú Lan vừa nhìn thấy Tần Thanh Man liền nhanh chóng vẫy tay, lần trước thím ấy cùng với Tần Thanh Man và thím Quế Anh ngồi xe bò của thím A Vân đi lên thị trấn một lần, cho nên quen thuộc với Tần Thanh Man.
Chẳng qua lần trước khi mới xuống xe khá sớm, vì vậy nên không chứng kiến cái chuyện ghê tởm mà mấy người Tần Thanh Man gặp phải ở nông trường.
"Thím ơi, cháu đến rồi đây, để mọi người đợi lâu rồi."
Tần Thanh Man thật sự không nghĩ tới mình lại là người đến cuối cùng, gật đầu chào hỏi với mọi người, thuận tiện giải thích một câu.
"Không sao, không sao, con bé Thanh Man, là do bọn thím tới sớm, cháu tới là vừa đúng lúc." Từ sau khi Tần Thanh Man của nhà họ Tần vực dậy, rất được mọi người bên trong đồn chào đón, mọi người ai cũng nở nụ cười chào đón Tần Thanh Man.
Thậm chí còn nhiệt tình vươn tay kéo Tần Thanh Man.
"Trợ ——" Tần Thanh Man vừa ngồi xong xuôi, mọi người cũng đã tới đủ, thím Tú Lan vừa vung sợi roi ở trong tay, xe bò cũng bắt đầu đi về phía thị trấn.
Thím Tú Anh làm mấy việc nhà nông rất tốt, không chỉ làm tốt mấy việc như nhà phân, làm ruộng, mà còn có thể đánh được xe bò, cho nên người đánh xe hôm nay là thím ấy, không cần phải đưa chồng mình theo.
Người trên xe phần lớn là phụ nữ và các cô gái mới kết hôn không lâu, hôm nay gió cũng không thổi, trên đường đi mọi người vui vẻ nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, chẳng bao lâu sau đã đến thị trấn rồi, lên tới thị trấn mọi người bắt đầu phân tán nhau lần lượt xuống xe.
Mục đích lên thị trấn của mỗi người không giống nhau, cho nên địa điểm xuống xe cũng khác biệt.
Lại một người nữa xuống xe, lên xe cũng chỉ còn lại thím Tú Lan và Tần Thanh Man, thím Tú Lan nhìn về phía Tần Thanh Man, tại lúc Tần Thanh Man đang tính bảo thím Tú Lan cho dừng xe ở địa điểm phía trước, thì thím Tú Lan lại nói ngay: "Con bé Thanh Man này, thím không vội, để thím đưa cháu đến nông trường trước."
Nông trường cách thị trấn một khoảng không xa cũng không gần, cũng không bắt buộc phải đi xe.
"Thím ơi, không cần đâu, cháu tự mình đi tới đó là được rồi." Tần Thanh Man không định để thím Tú Lan đưa tới đó, cô còn dự tính đi cung tiêu xã mua cho Hoàng Uyển Thanh một ít kẹo sữa thỏ trắng và bánh ngọt.
Bánh ngọt có thể chống đói, bình thường khi đói bụng có thể ăn lót dạ một miếng, còn về phần kẹo sữa thỏ trắng, vừa có sữa, vừa có đường, đối với đặc thù vào kỳ sinh lý của con gái vô cùng tốt.
Thím Tú Lan cho rằng Tần Thanh Man đang khách sáo với mình, giải thích nói: "Thanh Man à, tiện xe bò, hôm nay thím cũng không có gì phải mua cả, lát nữa đón con dâu với cháu nội xong sẽ về nhà ngay, đưa cháu đến nông trường cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian cả."
Tần Thanh Man do dự.
Có xe đưa đương nhiên tốt hơn so với mình tự đi bộ, ngay tại lúc cô đang dự định đồng ý, từ phía xa truyền tới tiếng xình xịch vang dội.
Nghe được âm thanh này, không chỉ có Tần Thanh Man quay đầu nhìn sang, mà rất nhiều người trên đường cũng quay sang nhìn.
Sau đó Tần Thanh Man đã nhận ra người lái xe là ai.
"Đồng chí Tần." Bao Thắng Lợi dừng xe kéo ở trước mặt Tần Thanh Man lên tiếng ồm ồm chào hỏi, sau đó bị vợ đang ngồi ở trong thùng xe chọc cho mấy cái vào lưng.
Trịnh Mỹ Cầm dạy bảo chồng của mình: "Đều là người trong đồn với nhau cả, đồng chí cái gì chứ, Thanh Man là người nhà mình, anh gọi cô ấy bằng con bé Thanh Man là được rồi." Toàn bộ người trong đồn Kháo Sơn của bọn họ đều gọi như vậy.
Đối với các cô gái trẻ tuổi, cho dù lấy chồng hay chưa lấy chồng thì đều được gọi như vậy.
"Ò." Bao Thắng Lợi gãi gãi ót, nhìn Tần Thanh Man rồi gọi lại lần nữa, "Con bé Thanh Man à."
Tần Thanh Man nhìn hai vợ chồng Bao Thắng Lợi như nhìn thấy bảo vật sống, cười đến cong cả mắt.
"Ai da, đây không phải là Mỹ Cầm của nhà chị Quế Anh hay sao? Các cháu lên thị trấn mua đồ hay là trở về đồn Kháo Sơn vậy?" Thím Tú Lan nhận ra Trịnh Mỹ Cầm.
"Thím Tú Lan đấy à, vừa nãy cháu không để ý thấy thím, thím tha lỗi cho cháu nhé, thím đúng là càng già càng dẻo dai nha, thế mà còn có thể tự mình đánh xe bò." Trịnh Mỹ Cầm nhận ra thím Tú Lan, nhanh chóng lên tiếng chào hỏi, đồng thời cũng chọc chọc lưng Bao Thắng Lợi.
"Thím ạ." Bao Thắng Lợi ngoan ngoãn gọi.
"Ài." Thím Tú Lan nhìn Trịnh Mỹ Cầm và Bao Thắng Lợi một cách đầy ngưỡng mộ, điều tiếc nuối nhất trong đời này của thím ấy chính là không sinh một cô con gái, con gái tri kỷ, thím ấy không có "con gái diệu" cho nên rất hâm mộ "con gái diệu" nhà người khác.
"Thím Tú Lan, Thắng Lợi đưa đồ tới cung tiêu xã cho nông trường, lúc này chúng cháu đang dự tính trở lại nông trường." Trịnh Mỹ Cầm trả lời câu hỏi của thím Tú Lan.
Thím Tú Lan và Tần Thanh Man lập tức liếc nhìn nhau.
Thật sự đúng dịp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận