Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 103 - Chị, có phải chị đang nhớ anh rể không 6




Đồn Kháo Sơn, ngày hôm nay từ sáng đến tối đều là chuyện náo nhiệt của nhà họ Tần gây ra, trong đồn rất nhiều người không nhịn được đem chuyện này làm vốn tán gẫu nói ra nói vào, trái lại nhà Tần Thanh Man rất yên tĩnh.
Yên lặng, bình yên, vừa không có người ra ngoài hóng chuyện, cũng không bàn tán sau lưng.
Hai chị em ăn cơm xong liền đánh răng rửa mặt cho mình, sau đó dập lửa trong bếp lò, leo lên giường.
Hôm nay Vệ Lăng không ở đây, hai chị em vừa chia giường một ngày lại ngủ cùng trên một cái giường đất, trong đó một người ngủ giữa giường, một người ngủ cuối cái giường đất lớn dài ba mét, mỗi người có chăn đệm riêng, không quấy rầy lẫn nhau.
Dầu hỏa thắp có hạn, nếu hai chị em nằm trên giường thì cũng không cần lãng phí đèn dầu nữa, Tần Thanh Man dứt khoát tắt đèn.
Trong phòng không có ánh đèn cũng không phải tối đen như mực.
Dù bên ngoài không có tuyết, nhưng trên đất vẫn có tuyết đọng thật dày, tuyết đọng phải chiếu ánh trăng trên bầu trời đêm khiến cho bóng đêm không dày đặc nữa, trong phòng cũng nhờ vào cửa sổ mà cảm nhận được một tia sáng lờ mờ.
Sở Sở nắm chăn nhỏ tạm thời không ngủ được, liền không ngừng lăn lộn trên giường.
Ầm ĩ như vậy, Tần Thanh Man chắc chắn cũng không ngủ được.
“Sở Sở.” Tiếng cảnh cáo vang lê.
Sở Sở bị cảnh cáo lập tức ngừng lăn lộn trong chăn của mình, đôi mắt to cũng nhắm thật chặt, thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau mấy phút, giọng của cậu vang lên trong phòng: “Chị, chị đã ngủ chưa?”
Tần Thanh Man chưa ngủ: …
“Chị ơi.” Sở Sở dường như trở người một cái, mặt hướng về phía của Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man không trả lời cậu, dự định đợi sự nhiệt tình của cậu biến mất, kết quả cô đã đoán sai sự kiên nhẫn của Sở Sở.
“Chị ơi.” Sở Sở không chỉ thốt ra tiếng lần nữa, Tần Thanh Man còn nghe thấy tiếng sột sà sột soạt.
Đang lúc bất đắc dĩ, Tần Thanh Man chỉ có thể trả lời: “Không ngủ được sao?”
Sở Sở đã nhanh chóng đưa cái tay nhỏ lên mặt Tần Thanh Man, nghe thấy câu trả lời của Tần Thanh Man, cái tay cậu vèo một cái liền rụt trở về, sau đó thích thú nằm xuống nói chuyện với Tần Thanh Man: “Chị, có phải chị cũng nhớ anh Vệ nhớ đến không ngủ được không?”
Tần Thanh Man:!!! Vì sao cô phải nhớ Vệ Lăng đến mức không ngủ được.
Cô mới gặp Vệ Lăng mấy lần, vì sao phải nhớ đối phương, nhớ đến không ngủ được chứ!
“Chị ơi, em nhớ anh Vệ quá, cũng không biết hiện giờ anh Vệ đang làm gì, có phải đang ngủ trên giường đất giống chúng ta không, nếu ngủ trên giường đất, anh ấy có nhớ chúng ta giống như chúng ta nhớ anh ấy không.” Sở Sở cũng không cần Tần Thanh Man trả lời, cậu chỉ muốn nói ra lời trong lòng.
Tần Thanh Man chỉ có thể yên lặng không nói lắng nghe cậu bé đơn thuần nói mãi.
“Chị, chị nói xem khi nào anh Vệ quay lại.” Sở Sở trở mình đối mặt với Tần Thanh Man, hỏi ra câu muốn hỏi nhất.
“Chị nhớ trước đây chẳng phải có người không chịu cùng A Lăng ngủ chung một cái giường đất sao?” Tần Thanh Man cố ý trêu Sở Sở.
Gương mặt Sở Sở đỏ lên: “Chị, đó chẳng phải là em không quen sao, chị không thể cười nhạo em nữa, anh Vệ là anh rể, em bằng lòng ngủ cùng anh ấy trên một cái giường đất.”
Tần Thanh Man bất ngờ không kịp đề phòng mũi tên của Sở Sở bay trở về đến trên người cô, câu anh rể này đã khiến cho cô đỏ mặt.
Không chỉ đỏ mặt, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh không ít.
Việc cầu hôn tối hôm qua vô cùng vội vàng, cô quyết định cũng rất xúc động, hiện giờ suy nghĩ, Tần Thanh Man cũng không biết vì sao mình ấm đầu liền đồng ý kết hôn với Vệ Lăng, dẫu sao hai người thật sự mới vừa tiếp xúc.
“Chị, chị không nói chuyện có phải đang nhớ anh rể không?” Tiếng của cậu nhóc tiếp tục vang lên.
Tần Thanh Man đang nhớ Vệ Lăng cũng không nhịn được nữa, đưa hai tay ra, đi qua tập kích Sở Sở, không muốn ngủ vậy thì mọi người cũng đừng ngủ nữa.
“Ha ha ha ~, chị, chị, em sai rồi, em cũng không hỏi chị có phải đang nhớ anh rể nữa đâu.” Sở Sở gọi một tiếng anh rể gọi đến mức vô cùng trôi chảy, nói không phải cố ý hình như cũng có chút giả dối.
Tần Thanh Man là người có thể tùy tiện bị người ta cười nhạo sao?
Điều đó tất nhiên là không thể.
Vì thế Sở Sở bị cù cười ra nước mắt, đồng thời nhận lỗi mới bỏ qua.
Hai chị em đùa vui ồn ào một trận, trong lòng rất bình tĩnh mà yên lặng ngủ, nửa đêm cũng không tỉnh giấc một lần nào.
Trong núi rừng, đám người Vệ Lăng cũng không trở về doanh trại,mà đã tìm một cái chòi nghỉ ngơi.
Trước đó bọn họ theo dấu chân của bầy sói quanh quẩn trong núi một vòng rồi thêm một vòng, cuối cùng cũng đến một cái thung lũng, xung quanh thung lũng phủ tuyết trắng xóa, phía dưới cùng lại là một cái hồ nhỏ, hồ nước nóng bốc hơi nóng hừng hực.
Là suối nước nóng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận