Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 958 -




Trong nhà, hai người hâm sữa, hai người rửa bát, chờ sữa dê hầm xong, Sở Sở bọn họ cũng rửa bát đĩa xong, rửa tay sạch sẽ ngồi bên đống lửa sưởi ấm.
Bọn họ vẫn phải sưởi ấm hơn một tháng nữa, khi đó băng tuyết sẽ tan hoàn toàn, nhiệt độ lên cao, trẻ em trong làng mới có thể đến trường.
"Thanh Man, sao các chị lại đi hai đêm, em còn tưởng tối qua là các chị về rồi." Hoàng Uyển Thanh tò mò hỏi Tần Thanh Man, cô ấy rất tò mò chuyện Tần Thanh Man đi giúp đồn Công an huyện.
Nhưng có một số việc không thể nói công khai được, mặc dù trên huyện không dặn dò Tần Thanh Man không được nói cho ai biết vụ án này, nhưng trước khi trở về nhà Tần Thanh Man đã dặn Sở Sở không được nói cho bất kỳ ai biết chuyện đã xảy ra ở thôn Đoàn Kết.
Lúc này nghe Hoàng Uyển Thanh hỏi, cô biết Hoàng Uyển Thanh chỉ là tò mò, nên cười nói: “Hai ngày nay gặp phải chút tình huống đặc biệt, cho nên mới về muộn một ngày.”
Hoàng Uyển Thanh vừa nghe Tần Thanh Man nói như vậy, đã biết là mình không thể thăm dò chuyện này.
Cô ấy vội vàng đổi chủ đề nói: “Thanh Man, anh của em về rồi, anh ấy nói chị yên tâm, anh ấy nhất định sẽ đoàn kết người trong thủ đô phối hợp với người bên này, đồng thời cũng nhờ các chị chăm sóc cho những người sau này thủ đô gửi xuống."
Vệ Lăng kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Uyển Thanh.
Hắn vừa mới về nhà, chưa kịp nói gì, nên cũng không biết Hoàng Uyển Thanh đang nói, là tình huống gì.
Tại sao anh trai của Hoàng Uyển Thanh lại đến đồn Kháo Sơn?
"Hoàng Hải Quân?" Vệ Lăng điều tra Hoàng Uyển Thanh, biết Hoàng Uyển Thanh có ba người anh trai, nhưng người hắn bận tâm nhất chính là người lớn nhất.
"Đúng vậy, anh Vệ, mấy ngày trước anh cả của em đến đồn Kháo Sơn, nhưng anh ấy chỉ ở lại một đêm rồi trở về thủ đô." Thấy Vệ Lăng còn chưa biết chuyện anh trai mình đến với cả chuyện trong nhà, Hoàng Uyển Thanh vội vàng báo cáo từ đầu đến đuôi.
Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, để kể hết cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Lúc này Vệ Lăng mới biết sau khi mình rời đi, trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Vệ Lăng về thẳng từ văn phòng làm việc của Vương Thừa Bình đến đồn Kháo Sơn, không gặp mấy người Đỗ Hoành Nghị, cũng không biết Hoàng Hải Quân đã đến đồn Kháo Sơn, còn tình cờ cứu Sở Sở.
Sau khi nghe Hoàng Uyển Thanh kể xong, vẻ mặt Vệ Lăng trở nên lạnh lùng.
Với vẻ mặt lạnh lùng này của hắn, ngoại trừ Tần Thanh Man ra, những người khác đều cảm thấy nhiệt độ trong phòng giống như giảm xuống, Hoàng Uyển Thanh sợ đến mức im bặt, không dám nói nữa.
"Anh Vệ, xin lỗi, em đã gây phiền phức cho các anh rồi."
Có điều, phải đưa ra một lời xin lỗi, Hoàng Uyển Thanh biết Triệu Tài tới đây nhất định là vì trong tay mình có ít trang sức vàng.
Đồ trang sức không nhiều, nhưng cũng khá nặng.
Tính ra là hơn một kg, ở thời đại này, nếu một cá nhân có nhiều vàng như vậy, nhất định sẽ bị chụp cái mũ lớn.
Vệ Lăng nhìn Hoàng Uyển Thanh cúi đầu nói xin lỗi, không nói gì.
Hắn đã giấu số trang sức bằng vàng của Hoàng Uyển Thanh vào trong núi, tất nhiên hắn biết Triệu Tài đến, là Hoàng Uyển Thanh gây ra rắc rối.
"A Lăng, Uyển Thanh không phải cố ý."
Tần Thanh Man cảm nhận được không khí thay đổi, đưa tay chọc nhẹ vào cánh tay Vệ Lăng, nhắc nhở Vệ Lăng thế là đủ rồi.
Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở đều bị sắc mặt lạnh lùng của Vệ Lăng dọa sợ.
Vệ Lăng được nhắc nhở, vẻ lạnh lùng trên mặt hơi nhạt đi một chút, liếc nhìn Sở Sở đang tội nghiệp nhìn mình, nói: “Sở Sở, em đưa Đô Đô trở về phòng đi." Có mấy lời không thích hợp để trẻ con nghe.
"Dạ, anh rể."
Sở Sở ngoan ngoãn đứng dậy, bế sói con trở về phòng phía Đông.
Vốn dĩ sói con đang nghịch ống quần dưới chân Tần Thanh Man, hơi thở của Vệ Lăng dần lạnh xuống, nó lén rút bàn chân nhỏ của mình lại, sau đó từ từ áp sát vào bên cạnh Sở Sở.
Lúc này Sở Sở ôm nó rời đi, sói con mới thở phào một hơi.
Trở lại căn phòng phía Đông, cửa vừa đóng lại, Sở Sở và sói con đồng thời thở ra một hơi, sau đó hai người nhìn nhau, thấy tia nhẹ nhõm trong mắt nhau, lập tức xem thường đối phương.
Ghét bỏ lẫn nhau cũng phải là chuyện một hai ngày, được một lúc thì hai đứa đùa giỡn trên giường đất.
Giường đất đốt từ buổi trưa, lửa vẫn chưa tắt.
Giường đất rất ấm, đặt chân trần lên cũng không bị lạnh.
Trong lúc phòng phía Đông vô cùng ồn ào, trong đại sảnh lại im lặng như tờ, ánh mắt Vệ Lăng vẫn dán trên khuôn mặt Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh căng thẳng đến mức thiếu chút nữa bật khóc.
Tần Thanh Man biết Vệ Lăng là người có chừng mực, cũng không nói thêm gì nữa, yên lặng chờ đợi.
"Vệ...Anh Vệ." Giọng nói của Hoàng Uyển Thanh có chút run rẩy, cô ấy thực sự sợ Vệ Lăng, cho dù Vệ Lăng có đẹp trai, đặc biệt phù hợp với tiêu chuẩn bạch mã hoàng tử, cô ấy cũng không thể mê được.
Nếu không phải bởi vì Tần Thanh Man, cô ấy hận không thể không tiếp xúc với Vệ Lăng.
"Uyển Thanh, trong tay em có vàng có lẽ là do Cao Diệp Phương để lộ ra ngoài, người này không thể giữ lại." Vệ Lăng lo Hoàng Uyển Thanh do dự thiếu quyết đoán.
"Anh Vệ, anh yên tâm, đã giải quyết Cao Diệp Phương rồi."
Vệ Lăng thật sự rời đi sớm, hắn cũng không biết ở nhà xảy ra nhiều chuyện, Hoàng Uyển Thanh liếc nhìn Tần Thanh Man, thấy Tần Thanh Man khẽ gật đầu, vì thế vội vàng kể lại cặn kẽ tình cảnh bi thảm của Cao Diệp Phương cho Vệ Lăng nghe.
Vì vậy, Vệ Lăng mới thông suốt những chuyện đã xảy ra ở nhà sau khi hắn rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận