Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 154 - Giao nộp gia sản, lĩnh chứng kết hôn 1




Vệ Lăng là đạp tuyết chạy đến, mặc dù bởi vì chạy nhanh nên thời gian sử dụng cũng được rút ngắn rất nhiều, nhưng tuyết rơi rất lớn, cho nên khi đến nhà Tần Thanh Man đầu hắn cũng đã phủ đầy tuyết trắng rồi.
Nhưng hắn không cảm thấy lạnh, không hề lạnh một chút nào cả.
Đối mặt với Tần Thanh Man đang mở cửa nghênh đón, Vệ Lăng vô thức giang hai cánh tay.
Tần Thanh Man rất tự nhiên mà nhào vào lòng Vệ Lăng.
“Thình thịch… thình thịch… thình thịch—”
Hai người ôm nhau cũng không biết tiếng tim đập dồn dập mãnh liệt này là của ai, nhưng có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng lên, huyết dịch dâng trào, một luồng ngọt ngào khó nói thành lời lơ lửng bao phủ trong tim hai người.
Ở phía sau, Sở Sở chậm hơn Tần Thanh Man một bước nhảy xuống giường.
Cộng thêm chân ngắn, lại còn nghe lời khoác áo bông, nên chạy ra cửa chậm hơn một chút, vừa ra cửa nhìn từ xa đã trông thấy hai người đang ôm nhau, mặt đứa nhỏ cũng đỏ lên rồi, không những chỉ đỏ, cậu còn vội vàng lấy hai tay che kín mắt mình lại.
Cái này không phải phi lễ chớ nhìn mà mẹ hay nói sao?
Đúng rồi!
Trong đầu Sở Sở đang phỏng đoán loạn xạ, nhưng đôi mắt to tròn lại mở thật to nhìn xuyên qua khe ngón tay không ngừng quan sát chị gái và anh rể, cái miệng nho nhỏ cũng nở nụ cười rạng rỡ đến lộ ra cả hàm răng bé xinh.
Một phút….
Sở Sở thấy trong mắt hai người đang ôm nhau kia không chỉ không thấy mình mà còn không biết lạnh nữa, cậu không thể không dậm dậm chân, lên tiếng nói: “Chị ơi, tuyết lớn rồi!” Tuyết lớn như vậy, không thể vào nhà rồi ôm sao, hại cậu đến bàn chân cũng lạnh run rồi đây.
Tiếng gọi của đứa nhỏ đúng lúc đánh thức hai người đang ôm nhau.
Lập tức, hai người vừa nãy còn đang thân thiết ôm nhau như bật lò xo mà nhanh chóng tách ra.
Né tránh không nhìn vào mắt Vệ Lăng, Tần Thanh Man kéo cánh tay hắn đi vào trong nhà.
Vệ Lăng cũng không lên tiếng, mà chỉ ăn ý đi theo.
Bàn tay rộng lớn ấm áp lặng lẽ nắm lấy tay Tần Thanh Man, tay còn lại thì nâng lên che chắn trên đầu Tần Thanh Man.
Tuyết vẫn rơi không ngừng, cứ như vậy, trên đầu Tần Thanh Man cũng có một chút tuyết đọng lại.
Trời đất lạnh giá, Vệ Lăng ôm lấy cả người Tần Thanh Man bước nhanh đến cửa nhà.
Trước khi vào hai người đối mắt nhìn nhau, sau đó đều mỉm cười phủi nhẹ tuyết đọng trên đầu, trên vai cho người kia, đợi khi tuyết trên người đều được phủi sạch sẽ, hai người dậm dậm chân rồi mới vén rèm đi vào phòng.
Nhiệt độ trong phòng chênh lệch rất nhiều so với bên ngoài.
Tần Thanh Man cởi áo khoác bông vừa mặc trên người ra rồi treo lên giá áo, thuận tay nhận lấy khăn mặt Sở Sở đưa đến lau lau mặt, vừa lau xong liền trông thấy Vệ Lăng đã cởi áo bông, đặt ba lô xuống đang dùng ánh mắt lấp lánh nhìn mình.
Mặt cô ngay lập tức càng đỏ hơn.
Trong đôi mắt long lanh đều là tình cảm dịu dàng.
“Thanh Man.” Trên đường đi hắn đã kích động vô cùng rồi, khi chưa thấy Tần Thanh Man Vệ Lăng cảm thấy bản thân có vô số lời muốn nói, nhưng khi thực sự trông thấy người mình vẫn luôn ngày nhớ đêm mong, bao lời muốn nói đều hóa thành tiếng gọi này.
Tiếng gọi tràn đầy quyến luyến.
Tần Thanh Man cũng cảm nhận được tình cảm trong tiếng gọi của Vệ Lăng.
Nồng đậm, mãnh liệt giống như rượu nguyên chất.
Mặt cô càng đỏ, cũng càng nóng hơn, Tần Thanh Man tựa như vừa uống được một chén nước mật ong ngọt lịm vậy, rất tự nhiên lấy khăn mặt trong tay xoa lên mặt Vệ Lăng, sau đó cẩn thận lau, cho đến khi lau khô toàn bộ nước tuyết trên mặt Vệ Lăng mới thôi.
Sở Sở ở một bên từ sớm đã mở lò sưởi cho thêm củi vào rồi.
Vệ Lăng đội tuyết mà đến trong thời điểm này, dù cho là uống chén nước nóng hay là rửa mặt cũng đều phải dùng đến lửa hết.
Tiếng thêm củi vang lên làm hai người đang chìm trong ngọt ngào ngắm nhìn nhau cũng giật mình tỉnh lại.
Lý trí đã quay trở lại, Tần Thanh Man hỏi: “A Lăng, anh ăn cơm chưa thế?”
“Vẫn chưa.” Ánh mắt Vệ Lăng vẫn luôn dính chặt trên mặt Tần Thanh Man, nửa điểm cũng không nỡ rời.
“Để em đi làm đồ ăn cho anh.” Tần Thanh Man sắc mặt đỏ hồng quay đầu.
“Được.” Vệ Lăng cũng thấy được Tần Thanh Man đang thẹn thùng, rất tự nhiên cầm lấy khăn mặt trong tay cô đi qua chỗ chậu rửa mặt ở bên cạnh tự mình cọ rửa.
Cái khăn mặt này là của Tần Thanh Man.
Chỉ cần nghĩ đến chiếc khăn này không chỉ từng dừng lại trên mặt mình, mà còn từng được dịu dàng lau qua, Vệ Lăng liền cảm thấy trái tim vừa ngọt ngào vừa tê dại, cảm giác hạnh phúc bao phủ khắp cả người.
Vệ Lăng đến muộn, cháo nhà Tần Thanh Man nấu lúc trước cũng không còn dư nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận