Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 144 - Xin kết hôn liên tục gặp trở ngại 3




“Chị, chi nói xem khi nào anh rể mới có thời gian rảnh?”
Sở Sở đã nói một hồi lâu cũng không cần Tần Thanh Man trả lời cậu, cậu chỉ là muốn nói chuyện mà thôi, thậm chí hỏi xong câu này còn cố ý chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài một cái, xem thử có thể nhìn thấy bóng dáng của Vệ Lăng hay không.
Tần Thanh Man có thể cảm nhận được sự mong đợi của Sở Sở, suy nghĩ một chút, cô vẫn giải thích một câu.
“A Lăng là quân nhân, anh ấy không thể giống như chúng ta trời tối thì có thể về nhà, anh ấy có thể trở về chắc chắn là sau khi hoàn thành công việc, cho nên chúng ta chỉ có thể đợi chứ không thể thúc giục, bởi vì quân nhân là con em bộ đội bảo vệ quốc gia và nhân dân, tất cả thời gian của bọn họ đều phải tuân theo sắp xếp của bộ đội.”
Đối với lời của Tần Thanh Man, Sở Sở có cái hiểu cái không nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
“Chị, em thêm chút nước nóng vào chậu cho chị nhé.”
Một ngày một đêm không gặp Tần Thanh Man, Sở Sở rất dính người, cũng rất ân cần.
“Không thêm nữa, ngâm đến lúc này gần được rồi, em đợi chị rửa tay một chút, chị nấu đồ ngon cho em ăn.” Tần Thanh Man vừa trả lời Sở Sở vừa dùng khăn lau chân.
Sau khi lau khô chân, cô còn cẩn thận bôi dầu con ngao lên.
Ở đây lạnh lẽo khô hanh, sau khi rửa chân cần phải bôi chút dầu ngao lên chân, bằng không rất dễ bị nứt, nếu chân thật sự rạn nứt vậy thì đừng nghĩ tới còn có thể đi đường được, chỉ cần đi một chút liền có thể đi ra máu đầy chân.
“Chị, đây.”
Sau khi Tần Thanh Man bôi dầu ngao xong thì Sở Sở đưa tất tới.
Tất được đan bằng len, nhìn rất cũ, nhưng vẫn giữ ấm được.
Thứ đồ tốt như vậy vẫn là khi cha mẹ nguyên chủ còn sống đặt mua. Lúc cha mẹ nguyên chủ còn sống, hoàn cảnh gia đình vẫn không tệ, quần áo và đồ dùng hằng ngày nên có thì hai chị em đều có, nhưng cũng vì đã mặc nhiều năm nên rất cũ rồi.
Đặc biệt là mũi chân và gót chân, sớm đã bị mài mòn hết lần này đến lần khác.
Mài mòn cũng không nỡ vứt mà vá lại, cho nên trên chiếc tất hiện giờ Sở Sở đưa cho Tần Thanh Man ít nhất có năm sáu loại màu sắc.
Dù vậy nhưng mang lên chân vẫn rất xinh xắn.
Nếu Tần Thanh Man dùng câu nói của đời sau để nói thì đó chính là rất có cá tính.
Mang tất vào xong, Tần Thanh Man đổ nước rửa chân, sau khi rửa tay xong liền bắt đầu xào rau, rau cải màu xanh lá vô cùng hiếm thấy, có thể nói ngoài mầm đậu, mầm tỏi, hành hoa của nhà mình trồng ra thì thật sự rất khó thấy một màu xanh nào khác nữa.
Tần Thanh Man tình cờ tìm thấy rau dại vừa nhú đầu lên trên núi.
Trước khi xuống núi cô đã đào một ít, hôm nay cô dự định làm nộm rau tể thái chần nước nóng rồi cắt một ít ruột già đã kho đem hầm với củ cải, đã đủ cho cô và Sở Sở ăn một bữa ngon lành rồi.
Mùa đông lạnh nhìn thấy rau tể thái xanh tươi, Sở Sở cũng rất phấn khởi, lúc ăn cơm cậu cũng ăn không ít.
Ăn uống no nê, thu dọn xong, Tần Thanh Man liếc nhìn sắc trời một chút đã rất u ám rồi, không chỉ rất u ám mà trên bầu trời đã có hoa tuyết rơi lả tả.
Từng đám từng đám hoa tuyết rất xinh đẹp.
Nhưng cô cũng biết Trịnh An Quốc có thể sắp đến tìm mình rồi.
Ba người Tần Kiến Minh bị giam một ngày một đêm, hôm nay nếu không xử lý, chỗ ở của thanh niên trí thức còn cần người trông chừng, ngày tuyết rơi ai cũng muốn ở nhà nằm giường ấm cho nên chuyện ăn trộm này chắc chắn tối hôm nay phải đưa ra kết quả xử lý.
Quả nhiên, vào lúc Tần Thanh Man đang nghĩ như vậy thì cửa sân nhà cô đã bị gõ.
Xuyên qua lớp kính cửa sổ, Tần Thanh Man nhìn thấy Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương cùng tới, hai người này một người là bí thư đại đội, một người là chủ nhiệm trị an, đều là nhân vật thực quyền, cũng có thể nhìn ra hai người coi trọng và tôn trọng Tần Thanh Man.
Người khác tôn trọng mình, đương nhiên Tần Thanh Man không thể kiêu ngạo được.
Khoác áo bông lên, cô lập tức ra ngoài nghênh đón.
Trời lạnh đương nhiên không thể nói chuyện bên ngoài nhà, Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương đã vào trong nhà dưới lời mời nhiệt tình của Tần Thanh Man.
Lửa bên trong lò trong nhà chưa từng đứt đoạn, vừa vào cửa, hai người Trịnh An Quốc dẫm tuyết trên chân cho rớt xuống, thở phào một hơi.
“Bí thư, chủ nhiệm, nhanh ngồi xuống, sưởi ấm một chút đi ạ.” Sau khi Tần Thanh Man mời hai người ngồi xuống liền đi lấy nước mật ong.
Ở đây bọn họ không thịnh hành uống trà, nước mật ong mới là thức uống đãi khách tốt nhất.
Bưng trà vạc ấm áp, Trịnh An Quốc ôn hòa nhìn Tần Thanh Man, nói: “Cô nhóc Thanh Man, sang năm chính là tuyển cử lãnh đạo đại đội mới một lần, chủ nhiệm hội phụ nữ tuổi tác đã lớn, trong công việc có chút lực bất tòng tâm, dự định rút ra, cháu cảm thấy đồn chúng ta ai thích hợp?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận