Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 89 - Sự trừng phạt cuối cùng 4




Hai anh em Tần Kiến Minh cũng có chung ý nghĩ như vậy.
Hai anh em đều thèm thịt, trơ mắt nhìn mấy người Tần Trân Châu có thịt ăn còn nhà bọn họ thì lại không có, bọn họ cũng bắt đầu oán trách Chu Hồng Hà.
Lại càng hận không thể đến quỳ xuống trước mặt Tần Thanh Man nhận lỗi thay cho mẹ mình.
Ục ục ục ——
Không biết là bụng ai réo lên, sau đó là ba tiếng ục ục ục cùng hợp tấu.
“Mẹ, về nhà chú hai ạ?” Tần Trân Châu dìu Lý Mỹ Na, ánh mắt sáng rực lên nhìn vào miếng thịt trong ngực Lý Mỹ Na.
“Ngốc, đến nhà chú hai con làm gì, nhà chúng ta không có chỗ ở à?” Lý Mỹ Na vui vẻ trợn mắt nhìn con gái ngốc nhà mình một cái, giờ mà vào lại nhà Chu Hồng Hà thì chắc bà ta không giữ được chỗ thịt này mất.
Tần Hương với Diêu Xuân Anh cũng đang tiến hành giáo dục lại con gái nhà mình như vậy.
Hai anh em Tần Kiến Minh đứng từ xa nghe thấy bọn họ nói như vậy, tức giận đến mức mặt đỏ hết cả lên.
“Cha, cô út với thím ba, thím tư thật quá đáng, lúc dưỡng thương thì ở nhà chúng ta dùng chùa giường sưởi, đến lúc có thịt thì lại vội vàng về nhà bọn họ, đây là qua cầu rút ván, coi nhà chúng ta là mấy kẻ vung tiền như rác hả!”
Tần Kiến Quân còn nhỏ, nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng gì cả, cứ thể nói thẳng hết bất mãn trong lòng mình ra.
Tần Lỗi không kịp che miệng con trai nhỏ lại, thế là lời này bay theo làn gió chui tọt vào tai mấy người Tần Hương.
Tần Hương với mấy người Lý Mỹ Na cũng không hài lòng.
Mặt trầm xuống, Tần Hương cất cao giọng nói: “Anh hai, nhà anh dạy con thế nào vậy, cái gì gọi là dùng chùa giường sưởi nhà anh. Chưa nói đến chuyện lợn rừng là do chị dâu hai chọc phải, làm sao mà mới ở nhà anh dưỡng thương có một ngày mà đã bị nói khó nghe như vậy thế?”
Lý Mỹ Na thấy sắc mặt Tần Kiến Quân cũng không tốt lắm, nói thẳng: “Anh hai, lúc nhà anh có chuyện anh xã nhà em cũng giúp đỡ không ít, sao mới ngủ trên giường sưởi nhà anh có một đêm mà lại thành chúng em dùng chùa giường sưởi nhà anh rồi. Nếu đã muốn tính rõ ra thì để chúng em lôi hết sổ sách trước đây ra tính xem rốt cuộc ai mới là người chiếm lợi của ai.”
“Đúng đấy, hè năm nay anh trẹo chân, Tần Thạch nhà em không ít lần đến nhà nhà làm việc giúp, công điểm cũng là anh ba với Tần Thạch nhà em giúp anh, sao bây giờ Tần Thạch nhà em không có ở đây, mấy người lại bắt nạt bọn em như vậy được, đã thế còn nói rất khó nghe, cái gì gọi là chùa giường sưởi, em mà cần mấy khúc củi kia của anh à? “
Diêu Xuân Anh cũng thiết chút nữa bị mấy câu nói của Tẩn Kiến Quân làm cho tức điên lên.
Thấy đụng chạm tới nhiều người khiến họ tức giận, Tần Lỗi vội vàng vỗ vỗ mạnh vào lưng Tần Kiến Quân, giải thích: “Cô với thím thằng bé, mọi người đừng tức giận, Kiến Quân còn nhỏ, không biết ăn nói, các cô các thím đừng so đo với một đứa bé làm gì. Mọi người dưỡng thương ở nhà anh vốn là việc anh nên lên, chúng ta người một nhà đứng nói mấy lời xa lạ như vậy.”
“Ôi, anh hai, em không dám nhận lời này của nhà anh đâu, bọn em coi anh là người một nhà, lại không ngờ tới trong lòng các anh bọn em chỉ là người ngoài. Dưỡng thương chút thôi mà đã thành dùng chùa giường sưởi rồi, nghe như là Tần Thạch nhà em chẳng được tích sự gì ấy.” Diêu Xuân Anh âm dương quái khí nói với Tần Lỗi.
Thậm chí sau khi nói xong, bà ta xoay người một cái đưa Tần Tuệ Tuệ về nhà mình.
Lát sau bà ta bảo Tuệ Tuệ đến nhà chú hai thu dọn chăn màn về, mình có nhà thì hà cớ gì phải đi nhìn sắc mặt người khác.
“Thím tư thằng bé, thím đừng đi, anh bảo Kiến Quân xin lỗi thím.”
Tần Lỗi cố hết sức giữ Diêu Xuân Anh lại nhưng chỉ đổi lại được bóng lưng vô tình đi thẳng không thèm quay đầu, thế là ông ta chỉ có thể chuyển ánh mắt về phía Tần Hương.
Tần Hương là em ruột của ông ta, cũng không thể không cho người làm anh như ông ta chút mặt mũi chứ nhỉ.
Tần Hương không trở mặt ngay tại chỗ với Tần Lỗi nhưng vẻ mặt cũng trầm xuống hẳn. Bị cháu mình nói là dùng chùa giường sưởi, lời này thật sự rất khó nghe, có thể thấy được bình thường hai hai với chị dâu nói bọn họ thế nào trước mặt bọn nhỏ. Nếu không thì sao đứa bé Kiến Quân kia lại nói ra mấy lời không nên nói như vậy.
“Em út.” Thấy vẻ mặt của Tần Hương, trong lòng Tần Lỗi có dự cảm xấu.
“Anh hai, vết thương của em hơi đau, phải về nhà nằm nghỉ thôi,” Tần Hương không nói gì khó nghe nhưng lại chọn rời đi.
Còn về phần Lý Mỹ Na, bà ta sớm đưa con gái mình về nhà trong lúc Tần Lỗi đang nói chuyện với Tần Hương rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận