Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 684 -




Lúc này, Sở Sở đã dẫn sói con đi tập thể dục với bạn bè trong đồn, không có người trong nhà, mà còn vô cùng an toàn.
Vệ Lăng vừa vào cửa đã bế bổng Tần Thanh Man lên.
Một tay hắn ôm mông Tần Thanh Man, một tay ôm cổ Tần Thanh Man, cúi đầu cắn xuống.
Cánh tay của Tần Thanh Man vòng qua cổ Vệ Lăng.
Sau khi nụ hôn kết thúc, hai người tựa vào nhau, lặng lẽ cảm nhận thời gian trôi qua, con người là như vậy, càng không chiếm được càng áp chế, thì ác niệm trong lòng càng dễ dàng thoát ra khỏi lồng giam. Lúc này, trong nội tâm hai người đều tự trách bản thân mình sâu sắc.
Tại sao ngay từ đầu lại quyết định hoãn động phòng chứ? Đây quả thật là một quyết định không thể sai lầm hơn.
“A Lăng.” Tần Thanh Man lưu luyến gọi nhỏ bên tai Vệ Lăng.
“Vợ à, hôm nào rảnh rỗi chúng ta cùng đi hồ suối nước nóng trên núi, được không?” Vệ Lăng thực sự đã nhịn đến đỉnh điểm, vốn dĩ hắn tưởng mình có thể nhịn được, nhưng càng nhịn càng thấy khó chịu muốn thoát ra khỏi lồng giam.
Dù đã qua năm mới nhưng vẫn còn vài tháng nữa mới hết mùa xuân.
Đầu xuân xây nhà cũng cần mấy tháng, tính như vậy ít nhất hắn phải chịu đựng thêm nửa năm nữa, nửa năm nữa hắn cảm thấy mình thành tiên mất.
Dưới áp lực cực độ, trong đầu Vệ Lăng chợt lóe lên một ý tưởng, hắn nghĩ tới hồ suối nước nóng tuyệt đẹp kia.
Mà đó cũng là nơi hai người đính ước thật sự.
Vệ Lăng càng nghĩ càng cảm thấy cần phải thực hiện.
Hồ suối nước nóng cách xa khu dân cư, bình thường không ai đến đó cả, hơn nữa, khu vực đó từng là địa bàn của sói, người dân sẽ vô thức tránh xa, nếu dựng một phòng nhỏ giấu ở đó, thì hắn và Tần Thanh Man sẽ có một không gian độc lập.
Lời nói của Vệ Lăng làm Tần Thanh Man bừng tỉnh, trong đầu cô không khỏi nhớ tới vẻ đẹp của hồ suối nước nóng đó.
Nơi đó đã để lại cho cô nhiều hồi ức đẹp.
Mọi hồi ức đều liên quan đến Vệ Lăng, nếu hai người có làm chút gì ở đó, cô đều hoàn toàn có thể tiếp thu, dù sao cô cũng là người hiện đại, không cổ hủ như vậy, quan trọng hơn là cô và Vệ Lăng là vợ chồng hợp pháp.
Ngay cả khi hai vợ chồng bọn họ làm chút gì trong hồ thì vẫn hợp pháp mà.
Tần Thanh Man nghĩ tới đây, hai chân bỗng mềm nhũn, đứng không vững nữa.
Không ai có thể thực sự kiểm soát được cảm xúc và cơ thể khi đối mặt với người mình thích.
Vệ Lăng vẫn ôm Tần Thanh Man, nên khi chân Tần Thanh Man mềm nhũn, hắn lập tức phát hiện, nhấc bổng cô lên trên, sự gần gũi quá mức khiến cả hai hít mạnh một hơi, đây quả thực là tra tấn người ta quá mà.
“Vợ à.” Vệ Lăng không nhịn được cúi đầu cắn vào vành tai Tần Thanh Man.
Hắn không dám để lại bất kỳ dấu vết nào, chỉ nhẹ nhàng ngậm một chút thịt từ từ day day, tra tấn Tần Thanh Man đồng thời cũng tra tấn chính mình.
Hắn không tin Tần Thanh Man thật sự có thể chịu đựng được.
Quản nhiên Tần Thanh Man không chịu được: “Được.” Cô đồng ý, cô cũng biết sau khi đồng ý sẽ gặp phải hậu quả gì, đồng thời cô cũng tin rằng cho dù hai người động phòng tân hôn bên hồ suối nước nóng, Vệ Lăng cũng sẽ không để cô chịu uất ức.
"Vợ à, đừng lo lắng, anh sẽ không bao giờ em chịu uất ức đâu."
Vệ Lăng kích động, hưng phấn ôm chặt lấy cơ thể Tần Thanh Man, khống chế xung động trong cơ thể mình.
Ánh mắt Tần Thanh Man ngập nước mà nhìn Vệ Lăng.
Ánh mắt ngập nước này như một tấm lưới, nhốt lấy Vệ Lăng.
Bởi vì Vệ Lăng còn có việc ở sở chỉ huy sư đoàn nên hai vợ chồng không nán lại nhà quá lâu, mười phút sau, Vệ Lăng lái xe đến sở chỉ huy sư đoàn, để Tần Thanh Man ở nhà một mình.
Tần Thanh Man che đôi má đỏ bừng của mình một lúc, mới đi đến tủ quần áo tìm kiếm.
Vì đã đồng ý với Vệ Lăng nên cô phải chuẩn bị trước một số thứ như chăn, đệm giường, còn có áo cưới đỏ thẫm.
Tần Thanh Man nghe câu chuyện xưa về tướng quân mà Vệ Lăng kể, cũng mơ hồ đoán được lai lịch của Vệ Lăng, dù sao bản thân cô cũng không phải người thời đại này, rất có thể Vệ Lăng cũng đến từ thời đại sớm hơn.
Vì vậy cô phải tặng cho Vệ Lăng một phần quà.
Một phần quà khiến Vệ Lăng không hề cảm thấy hối tiếc chút nào.
Trong lúc Tần Thanh Man đang bận rộn ở nhà, thì Hoàng Uyển Thanh cũng đã đến thị trấn, lẽ ra khi tới nơi cô ấy phải xuống xe tìm đường đi đến nông trường, kết quả Trịnh An Quốc xua tay nói: "Đồng chí Uyển Thanh là con gái, sáng sớm này gọi xe không dễ, thôi thì dứt khoát để chúng ta đưa cháu đến cổng nông trường cũng được."
Trịnh Phong đang điều khiển xe cũng mỉm cười nói: “Đồng chí Uyển Thanh, con bé Thanh Man cũng gọi tôi là chú. Mà từ giờ cháu ở đồn Kháo Sơn rồi, cũng coi như là người đồn Kháo Sơn, cứđể chúng ta đưa cháu đến nông trường cho an toàn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận