Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 905 -




“Triệu Tài nhà tôi đâu?” Vốn dĩ bà cụ Triệu bày ra Long Môn trận này vì nóng vội chuyện Triệu Tài, gặp Tần Thanh Man quả thật có thể làm chủ, bà cũng không vòng vo nữa, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Tần Thanh Man biết bà cụ Triệu hỏi như vậy nhất định là Triệu Tài đã bị không chế.
Ánh mắt của cô chuyển sang Triệu Bình Quân.
Triệu Bình Quân là con trai của Triệu Tài, địa điểm công tác tại thị trấn, lúc này bọn họ ở thôn Đoàn Kết có thể nhìn thấy người này, có thể nói rõ ràng thông tin Triệu Tài bị bắt đã bại lộ.
Trong lòng Tần Thanh Man như có dòng điện chạy qua, cô thông báo lại rõ ràng: “Thưa bà, đồng chí Triệu Tài vi phạm kỷ luật, trước mắt đã bị bắt giam tại đồn công an huyện, việc tạm giam đã được chính quyền huyện và cấp trên phê duyệt.”
May mắn là vụ việc của Triệu Tài cô vẫn luôn tham gia, mới có thể biết được rõ ràng như vậy.
“Vi phạm kỷ luật gì?”
Bà cụ Triệu chính tai nghe thấy Tần Thanh Man thừa nhận Triệu Tài đã bị bắt, bà thực sự đứng ngồi không yên, cả đời bà tuy rằng không chỉ có một đứa con là Triệu Tài, nhưng những đứa con trai khác đều không có bản lĩnh như Triệu Tài.
Sau giải phóng, hai mươi năm qua mỗi ngày qua bà đều sống thoải mái như vậy là nhờ có Triệu Tài.
Bây giờ chứng thực được Triệu Tài đã bị bắt, sự sốt ruột của bà cuối cùng đã lộ ra ngoài.
Tay chống gậy càng nắm chặt, da mu bàn tay đầy đốm đồi mồi cũng vì dùng lực mà càng hiện rõ ràng.
“Thua bà, Triệu Tài biển thủ nửa tấn vàng của quốc gia, đây là trọng tội, nếu mọi người có thể vì ông ta mà chủ động giao ra tang vật, tổ chức sẽ châm chước cân nhắc mức hình phạt căn cứ vào thời điểm các người chủ động trả lại tang vật, chính sách của nước ta là thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ trừng phạt, tài sản quốc gia không cho phép cá nhân được giấu kín, nhất định phải giao ra đây.” Tần Thanh Man hướng về phía người của nhà họ Triệu tuyên truyền chính sách.
Lời nói của Tần Thanh Man làm mọi người trong đại sảnh chấn động.
Đặc biệt là mấy ông lão, bà lão Trịnh Chính Nghiệp vốn bị khống chế tại đại sảnh nhà họ Triệu đều từ bỏ ý nghĩa sống sót, lúc này nghe được Triệu Tài phạm phải tội, ánh mắt mọi người đều thay đổi.
Không còn là chết lặng trống vắng, mà là khiếp sợ cùng kinh ngạc khó có thể tin được.
Chỉ có Triệu Chân còn nhỏ, không hiểu nửa tấn vàng mang ý nghĩa gì, lúc này cậu nhóc vẫn đang hứng phấn nhìn Tần Thanh Man.
Cậu biết Tần Thanh Man là chị ruột của Sở Sở, nhìn Tần Thanh Man uy phong lẫm liệt, trong mắt cậu bé tất cả đều là sự sùng bái.
Triệu Chân cảm giác giờ khắc này Tần Thanh Man còn uy phong hơn nhân viên công an.
“Không thể nào, nhà chúng tôi làm sao có thể có nửa tấn vàng! Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào.” Phản bác Tần Thanh Man trước không phải bà cụ Triệu, mà là Triệu Bình Quân.
Triệu Bình Quân là con trai ruột của Triệu Tài, cha hắn có gì ông ta đương nhiên biết, nhiều năm qua, ông ta không chỉ chưa từng thấy qua cái gọi là nửa tấn vàng trong miệng Tần Thanh Man, cũng căn bản chưa hề nghe qua.
Cho nên ông ta không tin trong nhà mình có nửa tấn vàng.
Tần Thanh Man không đáp lại lời nói của Triệu Bình Quân, mà là để ý bà cụ Triệu.
Triệu Tài là người cẩn thận, loại chuyện tư tàng vàng này nguy hiểm đến tính mạng, ông ta tuyệt đối sẽ không nói cho con trai của mình, lúc trước Chu Kinh Quốc biết được tin tức này vẫn là vì vô ý nghe được trên bàn rượu.
Nhiều năm qua, bản thân Chu Kinh Quốc cũng chưa bao giờ coi trọng việc này.
Người như Triệu Bình Quân, Triệu Tài đều chê bai không đủ thông minh, làm sao có thể cho biết chuyện bán mạng như vậy, cho nên Triệu Bình Quân không biết mới đúng.
Nhưng bà cụ Triệu nhất định biết gì đó.
Là mẹ ruột sinh dưỡng Triệu Tài, bà cụ Triệu chắc chắn rất hiểu con trai mình, cho dù Triệu Tài muốn giấu, bà cụ cũng có thể dựa vào dấu vết Triệu Tài vô ý để lộ đoán được chút gì đó.
Cho nên ánh mắt Tần Thanh Man vẫn luôn dừng lại trên mặt bà cụ Triệu.
Quả nhiên, cô nhìn ra điểm dị thường.
Những người khác trong nhà họ Triệu sau khi nghe cô nói mặt đầy khiếp sợ, chỉ có bà cụ Triệu một chút thay đổi cũng không có, thậm chí ánh mắt còn hơi trốn tránh.
Tần Thanh Man lập tức hiểu ra bà cụ Triệu biết chuyện.
“Thưa bà, thẳng thắn khoan hồng, kháng cự trừng phạt, vì lợi ích của con cháu đời sau nhà bà, tôi cảm thấy bà nên nói hết ra những gì bà biết, nói không chừng có thể bảo vệ con cháu nhà bà.”
Tần Thanh Man áp dụng kế sách dịu dàng khuyên nhủ với bà cụ Triệu.
“Cái gì gọi là nói không chừng?”
Ánh mắt bà cụ Triệu lại một lần nữa lấp lánh.
Chuyện vàng đã bại lộ, Triệu Tài là chủ mưu, chủ phạm, khẳng định khó có thể thoát khỏi cái chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận