Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 336 -




"Đại… đại ca…"
Vương Cát và Chu Thao khiếp sợ nhìn Triệu Thiên Thành, cậu ta không nghĩ tới Triệu Thiên Thành sẽ bỏ rơi Ngô Vệ Dân.
Trong lúc anh em gặp nạn mà bỏ đi, vậy chẳng khác nào là bỏ rơi Ngô Vệ Dân.
"Con người Ngô Vệ Dân vốn không hề trong sạch chút nào, nếu mọi chuyện thật sự làm lớn lên, chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt lành. Các cậu muốn ở lại thì cứ ở, tôi phải đi đây." Triệu Thiên Thành nắm chặt áo bông trên người, cúi đầu xuống đi về phía thị trấn Hồng Kỳ.
Đầu óc của anh ta hiện tại đang rất hỗn loạn, đến xe đạp cũng quên luôn, chỉ muốn nhanh chóng cách Tần Thanh Man xa một chút.
Anh ta có dự cảm, cô gái này tuyệt đối không dễ trêu chọc vào.
Nhìn theo bóng lưng của Triệu Thiên Thành, Vương Cát và Chu Thao cân nhắc thiệt hơn, Triệu Thiên Thành cùng với Ngô Vệ Dân, hiện tại xem ra bọn họ chỉ có thể lựa chọn đi theo một trong hai người.
Nghĩ đến bối cảnh của Triệu Thiên Thành, hai người cuối cùng đẩy xe đạp đi theo bước chân của Triệu Thiên Thành.
Từ thời khắc đưa ra lựa chọn này, con đường của hai bên cũng không còn giống nhau nữa.
Cửa lớn nông trường, Ngô Vệ Dân ôm Ngô Viễn Minh khóc lớn, những thanh niên trí thức trong đám người giống y như được uống một bát mật ong vậy, trong lòng thoải mái. Cái tên nhãi con Ngô Vệ Dân này ỷ mình là con trai của quản lý nông trường, ngày thường không ít lần cáo mượn oai hùm mà bắt nạt những người tha phương không có nơi nương tựa như bọn họ.
Những nam thanh niên trí thức chịu đủ loại chèn ép, trêu trọc, hoàn cảnh xuất thân không tốt thường xuyên bị phái đi làm những công việc nặng nhọc vất vả nhất.
Nữ thanh niên trí thức cũng không có mấy ngày được trải qua tốt lành.
Những người vẻ ngoài bình thường một chút thật thà làm việc thì còn tốt, nhưng hễ là những người có vẻ ngoài xinh đẹp một chút thì sẽ phải chịu không ít lần bị ức hiếp, bị ức hiếp rồi còn phải nhẫn nhịn, không nhẫn nhịn thì còn có thể làm gì được?
Từ thời khắc hộ khẩu được nhập vào nông trường trở đi, các cô đã không còn tự do nữa rồi.
Muốn có cơ hội trở về thành phố, đánh giá công việc cùng với chỉ thị nằm trong tay quản lý nông trường, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Ở trong niên đại đặc thù như thế này, có một nhóm thanh niên trí thức rất hùng hậu tràn đầy nhiệt huyết đi tới biên cương, nhưng ở biên cương lại không được tươi đẹp như trong tưởng tượng của bọn họ, lý tưởng cùng với hiện thực đúng là cách biệt quá lớn, người tài giỏi cũng có lúc bị cường hào ác bá ở địa phương bắt nạt.
Bị bắt nạt càng lâu oán hận tích lũy trong lòng càng trở nên sâu sắc.
Nhóm thanh niên trí thức thấy không có ai đi giúp đỡ cha con Ngô Viễn Minh trong lòng vui sướng cực kỳ, đồng thời bọn họ cũng dự tính ở lại xem tiếp, bọn họ không có bản lĩnh phản kháng đôi cha con này, nhưng bọn họ nguyện ý nhìn người khác phản kháng.
"Vệ Dân, mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, con nói rõ cho cha mau. Nếu như có người dám đe dọa con, chúng ta lập tức đi đến đồn công an để làm rõ mọi chuyện, nên bắt ai thì bắt người đấy." Ngô Viễn Minh bị Tần Thanh Man dùng lời nói chặn lại liên tiếp mấy lần, tức giận không chịu được.
Ông ta muốn chụp tội cho Tần Thanh Man, ông ta muốn dùng thân phận chèn ép người, nhưng chèn ép không được, lập tức biết được Tần Thanh Man không phải là một người đơn giản.
Người không đơn giản mà dựa vào cách thức cũ lúc trước để xử lý chắc chắn là không được.
Chỉ có thể ra tay từ gốc.
Chỉ cần Ngô Vệ Dân không đẩy người, vậy thì bên sai cũng không phải là bọn họ, mà là ba người Tần Thanh Man.
Bàn tính của Ngô Viễn Minh gõ lên vô cùng vang, thậm chí trong lúc trấn an Ngô Vệ Dân còn thể hiện ý rất rõ ràng, chỉ cần con trai có chút đầu óc sẽ có thể thuận theo lời ông ta mà đem tội lỗi đẩy hết lên người Tần Thanh Man
Ngô Vệ Dân không hổ là con trai của Ngô Viễn Minh, bình thường những chuyện âm hiểm làm cũng không ít.
Cũng biết làm sao để trốn tránh hình phạt chế tài.
Ngô Vệ Dân vừa nghe lời Ngô Viễn Minh nói xong ngay lập tức hiểu, lấy tay chỉ Tần Thanh Man, vu oan hãm hại nói: "Là cô ta đẩy người, cô ta đẩy người xong giá họa cho tôi, chính là muốn vô oan cho tôi, muốn lừa bịp tiền tài và lương thực của nhà chúng tôi."
Mặt mũi so với tiền đồ phía trước, rõ ràng chút yêu thích vừa mới bộc lộ ra cũng không còn quan trọng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận