Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 695 -




Trong đám người lập tức có người nhỏ giọng bác bỏ: "Anh thì biết gì chứ, lúc đầu ở trên núi, là đối mặt với lợn rừng đó, lợn rừng thì hung hãn, nó mạnh ra sao ai cũng biết hết, nếu không phải con bé Thanh Man chạy nhanh, đoán chừng sớm đã bị lợn rừng đâm chết."
Một người khác cũng tiếp lời: "Nếu Tần Thanh Man xảy ra chuyện trên núi, Sở Sở còn nhỏ như vậy sao có thể sống đến lúc trưởng thành, coi như mọi người trong thôn chịu cứu tế, nhưng muốn có lòng tốt thì điều kiện tiên quyết cũng phải tự lo thân mình sống sót trước đã mới có thể giúp đỡ."
"Đúng vậy, chúng ta cũng không phải dư giả, xuân hạ có thể trồng lương thực cũng không nhiều, mùa thu phân chia lương thực, nhà ai không phải va va chạm chạm tính toán tỉ mỉ chứ. Sở Sở mặc dù còn nhỏ, nhưng lúc chưa thành niên thì chỉ ăn không làm, một năm hai năm mọi người có thể giúp đỡ, thời gian lâu dài thì sao, khó mà nói."
Lời nói này đã nói ra vấn đề thực tế nhất.
Có lúc không phải là không muốn giúp, mà là giúp không nổi.
Thời buổi này có người nhà che chở cũng chưa nhất định có thể sống đến khi trưởng thành, đừng nói là không ai chở che, nếu không sao trong núi lại có nhiều bia mộ không tên như vậy, chúng đều là những đứa nhỏ chết sớm không ai bảo vệ.
Đám người bởi vì mấy câu nói đó mà trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người nhìn theo bóng lưng của hai chị em Tần Thanh Man đầy phức tạp.
"Chị..."
Giọng Sở Sở xen lẫn tiếng nức nở vang lên.
"Ừm."
Tần Thanh Man nhàn nhạt trả lời một câu, tâm tình cô bây giờ cũng không tốt lắm.
"Chị, em muốn khóc." Sở Sở xin ý kiến Tần Thanh Man, bây giờ cậu thật sự nhịn không nổi, bây giờ sống hạnh phúc bao nhiêu, thì ngược lại lúc trước lại đau khổ bấy nhiêu. Khi đó không chỉ thường xuyên đói bụng, trong nhà củi lửa cũng rất ít, rất lạnh, trong phòng ngoài phòng đều lạnh.
"Vậy khóc đi, lớn tiếng khóc đi."
Tần Thanh Man cũng không muốn Sở Sở phải ép buộc bản thân kiềm chế cảm xúc thật, có lúc phát tiết cũng là cách nhanh nhất làm dịu cảm xúc.
"Oa…"
Sở Sở được Tần Thanh Man đồng ý, lập tức ngửa đầu khóc lớn.
Cậu khóc vô cùng thương tâm, vừa rồi lúc mấy chú, mấy thím nói lời xin lỗi cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng bên trong lại lẫn chút thương cảm, đứa trẻ không cha không mẹ cảm thấy bản thân rốt cuộc cũng có thể thẳng lưng mà sống.
Sở Sở vừa bật khóc, không chỉ làm đám người kia kinh ngạc, cũng làm mấy người nhà Tần Lỗi ngạc nhiên.
Tiếng khóc trẻ con là cảm xúc chân thật nhất, tất cả mọi người đều nghe được trong tiếng khóc của Sở Sở tràn đầy uất ức tủi thân.
Mấy anh em Tần Lỗi nghe được, đột nhiên đều hung hăng tát mình một cái.
Bọn họ trước kia làm sao có thể như vậy, đúng là không phải người, Tần Thanh Man và Sở Sở đều là cháu ruột của bọn họ. Ngay cả người ngoài còn không bắt nạt hai đứa vậy mà bọn họ những người thân nhân này lại lấy danh nghĩa người nhà mà bắt nạt bọn trẻ.
Bọn họ thật có lỗi với anh cả và chị dâu đã khuất.
Tần Thụ và Tần Thạch ngồi sụp xuống, bọn họ nghe thấy tiếng khóc của Sở Sở mới biết được lúc trước bọn họ thờ ơ lạnh nhạt biết bao nhiêu không phải người.
Sao bọn họ lại có thể không bằng cầm thú như vậy.
"Là tôi thật sự có lỗi với hai chị em Thanh Man, là tôi quá tệ bạc, tôi... Tôi phải chuộc tội." Chu Hồng Hà không phải đột nhiên tỉnh ngộ, mà vì tận mắt nhìn thấy Tần Thanh Man cứu người một nhà bọn họ mới hiểu được người với người đúng là khác biệt.
Bà ta đối xử với Tần Thanh Man như thế nào, bà ta biết, Tần Thanh Man nhất định cũng hiểu rất rõ.
Bà ta cũng biết Tần Thanh Man hận mình, hận đến mức chặt đứt quan hệ với nhà bọn họ, nhưng dù như vậy, khi nhà bọn họ gặp nguy hiểm, Tần Thanh Man vẫn dùng mạng của mình đến đổi mạng cho bọn họ.
Khoảnh khắc đổi mạng lúc đó, Tần Thanh Man dù không tha thứ cho bọn họ, nhưng vẫn không ngại cứu người.
Khi hai chị em Tần Thanh Man vào nhà, Chu Hồng Hà không kiêng dè mà quỳ xuống hướng về phía nhà Tần Thanh Man dùng lực dập đầu mấy cái mới dừng lại.
Bà ta thật sự thành tâm ăn năn.
Nơi xa, đám người vây xem đều âm thầm thở dài một tiếng, rồi giải tán.
Thật ra bọn họ có thể hiểu được Tần Thanh Man không tha thứ cho dù một nhà Tần Lỗi đến xin lỗi, cũng có thể lý giải chuyện trước đây Chu Hồng Hà tính kế Tần Thanh Man.
Nói gì thì nói, vẫn là vì thời đại này không đủ giàu có.
Nếu là người có thể ăn uống no đủ, sao lại phải nghĩ trăm phương ngàn kế tính toán người khác, cây cần vỏ, người cần mặt mũi, làm người không cần mặt mũi cũng là vì không có cách nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận