Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 384 -




Trịnh An Quốc biết Tần Thanh Man đa nghi hoặc điều gì, nói: "Con người của Tần Lỗi này, nói thế nào được nhỉ, nếu nói là một người vô cùng gian ác, thì cũng không đến mức đó. Nhưng ông ta lại ham những món hời nhỏ, cộng thêm không có mắt nhìn, ham món hời nhỏ cũng dễ tạo thành những hậu quả nghiêm trọng, lúc chưa nghĩ rõ ông ta có khả năng sẽ không để ý, nhưng lúc nghĩ rõ rồi sẽ thấy áy náy."
Tần Thanh Man lập tức nghĩ đến nguyên chủ.
Nhà nguyên chủ lúc trước cũng bởi vì mấy bà thím cũng với cô út tới nhà vay mượn cái này cái kia cho nên mới trở nên nghèo khó, đến củi cho vay cũng ngại mở miệng đòi mấy nhà này trả lại.
Người cho vay còn không mở miệng, thì người vay đồ lại càng không nghĩ tới chủ động trả lại.
Cho nên tình tiết máu chó nguyên chủ đổi thành Tần Thanh Man mới xuất hiện.
"Bí thư, cháu không định tha thứ cho bọn họ." Tần Thanh Man cũng không phải thánh mẫu, cô không có tư cách để thay thế nguyên chủ tha thứ cho những người thân này của "cô".
Đừng thấy lúc trước cô tặng thịt cho mấy nhà chú ba, chú tư và cô út mà nhầm.
Thực ra là có hai mục đích, thứ nhất là để ly gián quan hệ giữa ba nhà này với nhà Chu Hồng Hà, mục đích thứ hai là làm cho người bên ngoài nhìn vào thôi.
Chỉ cần vẫn còn sinh sống ở đồn Kháo Sơn, vậy thì không thể nào thật sự sống theo kiểu cô đơn hiu quạnh được.
Tần Thanh Man có thể không hi vọng những người được gọi là người thân này giúp đỡ mình cái gì, nhưng chắc chắn sẽ không để người ngoài cảm thấy mình là người cô đơn không nơi nương tựa để bắt nạt, cho nên cần phải giữ lại mấy người thân bình thường để qua lại là được.
Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương nghe được lời Tần Thanh Man nói xong đều nhìn về phía cô, đến cả tầm mắt của thím Quế Anh cũng nhìn xa, Trịnh Lương đang đánh xe cho nên mặc dù không quay đầu, nhưng lỗ tai cũng đang vểnh lên để nghe.
Mọi người đều biết lúc trước nhà Tần Thanh Man cùng với nhà mấy người chú làm ầm ĩ thế nào.
Cũng biết rõ và thấu hiểu được vì sao Tần Thanh Man lại nói như vậy, lời nói này của Tần Thanh Man cũng gián tiếp nói cho mọi người biết, quan hệ giữa nhà bọn họ với nhà các chú không thế nào trở lại như xưa nữa, kia chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi.
"Ý của cháu cũng giống như ý của chị cháu vậy."
Sở Sở ngồi trong lòng Tần Thanh Man, trông thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung về bên này, cũng kiên định thể hiện lập trường của mình.
Bất cứ lúc nào cậu cũng sẽ đứng về phe của chị gái cậu.
Hơn nữa cho đến tận bây giờ cậu bé vẫn nhớ rõ khi mấy thím không trả lại vật tư cho nhà bọn cậu, nhà bọn cậu đã rơi vào tình cảnh như thế nào. Không nói đến chuyện ăn có đủ no hay không, chỉ nói đến chuyện lúc đó trong nhà không có củi đốt bị lạnh như thế nào thôi.
Đến nay nghĩ lại cậu cũng không nhịn được rùng mình.
Thực sự quá lạnh.
Mùa đông không có củi đốt thực sự lạnh vô cùng, là cái kiểu lạnh thấu vào trong xương.
Trịnh An Quốc nghe thấy hai chị em Tần Thanh Man lần lượt nói ra suy nghĩ của mình, ông ấy nở nụ cười rồi nói: "Cô bé à, cháu hiểu nhầm rồi, trong chúng tôi sẽ không có ai bảo các cháu phải tha thứ cho những người các cháu không muốn tha thứ đâu, không phải chỉ có chúng tôi nghĩ như vậy, mà tất cả mấy người nhà họ Tần cũng hiểu rõ."
"Vậy tại sao bọn họ cùng tới giúp cháu?" Tần Thanh Man nghi ngờ.
Lần này đổi lại là Tiền Tương Dương giải thích cho Tần Thanh Man: "Tần Lỗi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cháu sẽ tha thứ cho ông ấy với nhà của bọn họ đâu, sở dĩ hôm nay ông ấy đến đây, còn là bởi vì quy định trong đồn, là đoàn kết. Cho nên sau khi trở về cháu muốn xử sự như thế nào thì cứ tiếp tục xử sự như thế đó, người bên ngoài sẽ không nói gì đâu."
Tần Thanh Man nghe hiểu, cũng thấu hiểu được.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô đúng là lo lắng sẽ có người dùng đạo đức đến để bắt chẹt cô.
"Bí thư, trưởng ban, các chú quản lý đồn thực sự rất tốt." Tần Thanh Man bội phục trí tuệ của hai người từ tận đáy lòng.
Thả con săn sắt bắt con cá rô, đồn Kháo Sơn ngược lại lại càng thêm yên ổn và phát triển hơn.
Nói thật ra, nhân tính thực sự không ai có thể khống chế được, nếu như cứ luôn áp bức vậy thì sẽ có người phản kháng, còn không bằng như bây giờ lại hay, lúc cần đoàn kết thì đoàn kết, lúc nên bất mãn phải làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ thôi.
"Bí thư, sau khi trở về cháu cần phải làm cái gì ạ?"
Tần Thanh Man khiêm tốn thỉnh giáo.
Hôm nay mọi người bỏ công ra giúp đỡ mình, cô không biết có phải nên cảm tạ các thôn dân hay không, chẳng qua nhiều nhất cũng chỉ là cảm ơn trên lời nói, nếu muốn nhiều hơn cô cũng không cho nổi cái gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận