Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1020 -




“Nếu không chúng ta đến nhà ăn ăn cơm đi?” Tiểu Trịnh do dự đề nghị, mang sói ra ngoài ăn cơm thật sự không ổn lắm.
Tiểu Trịnh biết thân phận thật sự của sói con này.
Mặc dù trông sói coi có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, dáng vẻ cũng nghe Tần Thanh Man nói, nhưng cậu ấy vẫn lo lắng sói con trong lúc vô ý sẽ làm người khác bị thương, dù sao đây cũng là một con sói lập được công lớn.
Hơn nữa ở thời đại này, bên ngoài chỉ có tiệm cơm quốc doanh mở, thức ăn của tiệm cơm quốc doanh có khi còn không ăn ngon như đồ ăn của bọn họ. Dù sao hiện tại không phải thập niên năm mươi, sáu mươi, hiện tại kinh tế có kế hoạch, không có kinh doanh cá thể.
“Tôi cảm thấy Tiểu Trịnh nói có lý, chúng ta đến nhà ăn ăn đi.” Tần Thanh Man cũng cảm thấy lúc này bên ngoài thật sự không có món gì ngon.
“Đồng chí Tần, cái này...” Tiểu Trịnh do dự chỉ vào sói con, cho dù là nhà ăn, sói con cũng không thể ngồi vào bàn, tốt nhất đừng để cho người khác nhìn thấy.
“Nó tên là Đô Đô.” Sở Sở bất mãn với hành vi chỉ vào sói con của Tiểu Trịnh, vừa giới thiệu vừa ôm sói con vào lòng.
Lúc ở đồn Kháo Sơn, sói con đi đâu cũng được, trong nhà bọn họ còn có chén cho sói con ăn cơm.
“Xin lỗi, tôi không biết nó tên là Đô Đô, nhà ăn của nhà khách rất đông, có lẽ có một số người không thích ngồi ăn cơm với động vật nhỏ.” Tiểu Trịnh nhìn thấy Sở Sở không vui, cậu ấy hơi xấu hổ giải thích.
“Tiểu Trịnh nói đúng, tôi có thể hiểu, thôi vậy đi, mọi người chờ tôi một chút, tôi lên lầu một chuyến.” Tần Thanh Man có thể hiểu nỗi lo lắng của Tiểu Trịnh, bọn họ xem sói con là người nhà, nhưng người ngoài không thể hiểu được chuyện bên trong.
Ở nơi công cộng, thực sự không thể để sói con nghênh ngang ra vào nơi ăn uống.
Nhưng cũng không thể nhốt sói con vào phòng, nếu cô dám nhốt, sói con sẽ đào thủng lỗ trên tường, Tần Thanh Man suy nghĩ một chút, sau đó giải thích với mọi người một câu rồi lên lầu.
Phòng bọn họ ở lầu hai, không cao cũng không thấp, tầm nhìn không gian rất tốt.
Đỗ Hoành Nghị thấy Tần Thanh Man lên lầu, anh ấy suy nghĩ vài giây cũng hiểu nguyên nhân, Sở Sở cũng vậy, cậu biết việc này mình đã trách lầm Tiểu Trịnh, cho nên thoải mái xin lỗi: “Anh Tiểu Trịnh, thật xin lỗi, em trách oan anh.”
Tiểu Trịnh không ngờ Sở Sở sẽ xin lỗi mình, cậu ấy gãi ót, cười nói: “Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi, là do anh không giải thích rõ ràng trước.”
“Anh Tiểu Trịnh, tên của nó là Đô Đô nhưng rất ngoan, sẽ không cào bậy người khác, cũng sẽ không làm người khác bị thương, nó rất ngoan.” Sở Sở lần nữa giới thiệu sói con cho Tiểu Trịnh.
Tiểu Trịnh cười gật đầu, không dám tin sói con nghe lời, cậu ấy chỉ biết sói con có công rất lớn.
Trước đừng nói sói coi giỏi thế nào, lúc này cậu ấy có thể nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo của sói con, kiêu ngạo như vậy mà người nhà họ Tần lại nói nó ngoan ngoãn.
Tiểu Trịnh không tin sói con nghe lời, Đỗ Hoành Nghị thầm cười.
Anh ấy ở nhà họ Tần không phải chưa từng thấy dáng vẻ nghịch ngợm của sói con, nó chỉ thành thật nghe lời trước mặt người nhà họ Tần, còn người ngoài đều không có quản được.
Tần Thanh Man lên lầu không bao lâu, chỉ mất vài phút đã đi xuống.
Lúc cô xuống, trên cánh tay còn treo một cái sọt.
Trước khi tới đây cô mang theo một cái sọt gỗ từ đồn Kháo Sơn đến, có lớn có nhỏ, bên trong đựng một số đặc sản địa phương, tới thủ đô gặp ngài chủ tịch, cô không có lễ vật gì nên dứt khoát mang theo đặc sản.
Trong thời đại này, tặng đặc sản cho ngài chủ tịch là món quà tốt nhất.
Của ít lòng nhiều.
Sau khi Tần Thanh Man biết sói con không thể tùy ý dẫn vào chỗ ăn cơm, liền nghĩ tới lấy sọt đựng đặc sản tới, trong tay sọt được đan rất mềm mại, dưới đáy có lót quần áo mềm mại, sói con nằm bên trong cực kỳ thoải mái.
Sở Sở nhìn thấy trên tay Tần Thanh Man có một cái sọt, cậu liền bỏ sói con vào.
Sói con bị nhét vào sọt liền ngạc nhiên, sau đó nó kéo mép sọt nhìn Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man đặt sọt xuống ghế, sau đó ngồi xổm xuống nhìn sói con, nhẹ nhàng nói: “Đô Đô, mày ngoan ngoãn nằm trong sọt nhé, đừng ra ngoài.” Nói xong cô nhẹ nhàng cầm chân sói con ở mép sọt cho vào bên trong.
Sói con không hiểu được, nó sốt ruột lại đặt chân lên mép sọt nhìn Tần Thanh Man.
Thật ra nó biết cái sọt, muốn đi cùng với đám người Tần Thanh Man hoặc Tần Thanh Man sẽ ôm nó.
Tần Thanh Man biết sói con rất thông minh, không chê nó phiền phức mà lần nữa thu chân của nó vào bên trong.

Bạn cần đăng nhập để bình luận