Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1017 -




Tần Thanh Man bế sói con lên, để Sở Sở và Đỗ Hoành Nghị lên xe, chờ hai người lên xe, ô tô liền chạy về hướng Bạch Thành, chạy đến sân bay quân dụng ở Bạch Thành.
“Sở Sở, không xảy ra chuyện gì cả, chúng ta chỉ là xa nhà một chuyến.” Tần Thanh Man nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của cậu.
“Đi đâu vậy? Thành phố hả chị?” Sở Sở và Tần Thanh Man bọn họ từng đến Bạch Thành, cậu biết Tần Thanh Man nói xa nhà nhất định là còn xa hơn Bạch Thành, Trần Cảnh thường xuyên đến nhà bọn họ, hơn nữ Trần Cảnh là người thành phố, cậu nhóc theo bản năng liền nghĩ xa nhà là ở thành phố.
“Còn xa hơn thành phố nữa.” Đỗ Hoành Nghị cũng nổi lên tâm tư muốn trêu chọc trẻ con.
Mặc dù bọn họ không có tin tức chính xác của Vệ lăng, nhưng biết Vệ Lăng vẫn còn sống, chỉ cần người còn sống, đó là chuyện vui vẻ nhất.
“Xa hơn nữa sao?” Sở Sở nghe thấy lời nói của Đỗ Hoành Nghị, càng tò mò.
“Đúng vậy, em đoán đi.” Đỗ Hoành Nghị cổ vũ cậu bé.
Sở Sở không đoán được, bởi vì nơi xa nhất cậu đi cũng chỉ tới Bạch Thành, cậu mới đi học nên chưa học địa lý, cậu biết đất nước mình rất lớn, có rất nhiều nơi mình không biết.
Mang theo tò mò, Sở Sở chuyển ánh mắt tới khuôn mặt Tần Thanh Man.
Thậm chí còn ôm sói con trong người Tần Thanh Man vào người mình, cậu cảm thấy lời nói lát nữa của chị có thể khiến mình giật mình.
Tần Thanh Man không phụ sự phỏng đoán của Sở Sở, trả lời: “Chúng ta đến thủ đô.”
“Đến thủ đô!” Sở Sở kinh ngạc.
“Đúng vậy, chúng ta không chỉ đến thủ đô, mà còn được gặp chủ tịch, em vui không?” Tần Thanh Man lần nữa duỗi tay nhéo khuôn mặt của cậu nhóc, cậu bé bị cô nuôi dưỡng rất tốt, khuôn mặt nhỏ vô cùng mềm mại.
“Chị... Chị... Chị nói là ngài chủ tịch muốn gặp chúng ta sao?” Sở Sở mất một lúc lâu mới phản ứng lại, cậu kích động theo bản năng đứng lên, nếu không phải Đỗ Hoành Nghị nhanh tay phản ứng lại, có lẽ đầu cậu đã va vào nóc xe.
Cậu không quan tâm đến đầu mình, mà phấn khích ghé vào đầu gối Tần Thanh Man.
Khuôn mặt nhỏ kích động đỏ bừng, khóe miệng tươi cười không khống chế được.
Lúc đi học, tất nhiên cậu biết chủ tịch là ai, cũng biết chủ tịch dẫn dắt nhân dân cả nước có cuộc sống tốt đẹp.
Chỉ cần tưởng tượng chủ tịch muốn gặp gia đình mình, rốt cuộc cậu không thể kiềm chế được cảm xúc kích động.
“Ngài chủ tịch muốn gặp chúng ta ở thủ đô, chúng ta đang trên đường đến thủ đô.” Không có người ngoài, Tần Thanh Man cũng không cần che giấu với cậu, nói thẳng mục đích cho cậu biết.
“Thật.... Thật tốt quá, chúng ta sắp được gặp ngài chủ tịch rồi.” Ánh mắt Sở Sở toàn bộ là ngôi sao.
Là một người dân trong nước, không có ai không kính nể và sùng bái chủ tịch.
Cảm xúc kích động của Sở Sở vẫn luôn duy trì đến sân bay quân dụng, người đưa Tần Thanh Man bọn họ đi thủ đô không phải Vương Thừa Bình.
Vương Thừa Bình là người chỉ huy trong quân đội, không thể dễ dàng rời khỏi sư đoàn, nhiệm vụ bảo vệ lần này sẽ giao cho Đỗ Hoành Nghị.
“Đồng chí Tần, mọi chuyện hãy yên tâm, thấy ngài chủ tịch cũng đừng sợ hãi, hỏi cháu cái gì cháu cứ trả lời cái đó, chủ tịch là người rất bình dị và gần gũi, cho dù nói sai cũng sẽ không trách phạt cháu, cháu đừng lo lắng.” Vương Thừa Bình đưa mấy người Tần Thanh Man lên máy bay, cẩn thận dặn dò.
“Sư trưởng, cháu đã biết.” Tần Thanh Man trịnh trọng gật đầu với Vương Thừa Bình.
“Đi đi.” Vương Thừa Bình vẫy tay với mấy người Tần Thanh Man.
“Sư trưởng, hẹn gặp lại.” Mấy người Tần Thanh Man ngồi vị trí gần cửa chào tạm biệt Vương Thừa Bình.
Vài phút sau, chiếc máy bay quân sự đột nhiên bay lên trời, mười mấy giây sau liền biến mất trên không trung.
Đây là chuyến bay đầu tiên của cả nhà Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man đã có kinh nghiệm đời sau nên vẫn ổn, còn Sở Sở và sói con vừa sợ hãi vừa phấn khích.
Máy bay trên trời, sói con sợ tới mức chui vào ngực Tần Thanh Man, mặc dù nó không nhìn thấy máy bay bay lên, nhưng nó có thể cảm nhận được không có trọng lực khiến nó cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Vì vậy nó chui vào lòng Tần Thanh Man.
Sở Sở cũng giống sói con, đối với hai đứa nhỏ, cho dù dáng người Đỗ Hoành Nghị cao lớn càng làm cho người ta có cảm giác an toàn, nhưng bọn chúng vẫn chỉ tin tưởng Tần Thanh Man, tin cô nhất.
“Đừng sợ, máy bay một lát nữa sẽ ổn định.” Tần Thanh Man an ủi hai đứa nhỏ dựa vào người mình.
“Đúng vậy, đừng sợ, đây là cảm giác máy bay lên không trung, lát nữa sẽ ổn định thôi, ổn định rồi cảm giác không trọng lực sẽ biến mất.” Đỗ Hoành Nghị ngồi bên cạnh cũng lên tiếng an ủi.
“Em không sợ.” Sở Sở đã sáu tuổi, biết sĩ diện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận