Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 501 -




Đây không phải là lần đầu tiên hai chị em đến sư đoàn XXX, nhưng tâm trạng lần này hoàn toàn khác biệt, bởi vì Tần Thanh Man lấy thân phận vợ Vệ Lăng đến, hơn nữa còn là người sư đoàn trưởng Vương Thừa Bình phê duyệt đặc biệt cho phép vào sư đoàn có thể ở lại một ngày.
Sở Sở cũng bởi vì có đãi ngộ của Tần Thanh Man có được một ngày dạo chơi ở sư đoàn.
Mấy người theo xe Jeep của Vệ Lăng đến cửa sư đoàn, vẫn là quy trình kiểu cũ, kiểm tra phê duyệt, ghi tên, sau cùng mới vào sư đoàn.
Một khoảng thời gian không đến, sư đoàn cũng không có thay đổi gì.
Nếu phải tìm ra chút thay đổi, đó chính là người đã nhiều hơn.
Gần cuối năm, rất nhiều quân nhân làm nhiệm vụ đều trở về, sư đoàn bình thường trông rất vắng vẻ khắp nơi đều có thể nhìn thấy người.
“Vợ ơi, sư đoàn nhiều người, hôm nay mổ heo mừng năm mới cũng phải mổ nhiều, bây giờ anh đưa bọn em đến nhà ăn.” Vệ Lăng vừa lái xe, vừa nói chuyện với Tần Thanh Man.
“Được, vậy bây giờ đi thôi.” Tần Thanh Man cũng không phải là người nhát gan, đối với nhà ăn tiếng tăm lẫy lừng của sư đoàn cô đã hướng đến từ lâu, thậm chí rất muốn gặp được Hoàng Hưng Nghiệp đã mất đi vị giác trong truyền thuyết.
“Anh rể, lát nữa anh không ở cùng bọn em sao?”
Sở Sở ôm Đô Đô có chút căng thẳng.
Người ở sư đoàn nhiều lên cậu cũng hơi căng thẳng, bởi vì đều là người xa lạ, không giống đồn Kháo Sơn, cậu đều không quen biết, dũng khí bị ảnh hưởng một chút.
“Anh rể còn phải đi làm, không thể ở cùng bọn em, Sở Sở sợ sao?”
Vệ Lăng có thể cảm nhận được sự sợ sệt của Sở Sở, dứt khoát hỏi ra một câu như vậy.
“Không có, anh rể, em không sợ.” Sở Sở vốn có chút sợ sệt, nhưng nghe Vệ Lăng nói phải đi làm, cậu lập tức biết hôm nay Vệ Lăng không thể ở cùng bọn họ, liếc nhìn Tần Thanh Man một cái, dũng khí của Sở Sở lập tức trở lại.
Cậu phải bảo vệ chị gái cho tốt.
Tần Thanh Man và Vệ Lăng đều là người trưởng thành, liếc mắt liền có thể nhìn ra tâm tư của Sở Sở.
Cảm nhận được sự quan tâm của cậu, hai người nhìn nhau cười một cái đều ăn ý không nói ra.
Trẻ con rèn luyện nhiều một chút vẫn có chỗ tốt.
“Anh rể, sẽ có người làm tổn thương Đô Đô không?” Sở Sở đột nhiên nhớ tới sói con trong lòng.
“Lát nữa anh sẽ nói rõ với người trong nhà ăn.” Vệ Lăng hóa giải nỗi lo về sau của cậu.
“Anh rể thật tốt.” Lúc này Sở Sở thật sự không sợ nữa.
Tần Thanh Man nhìn Sở Sở như vậy đưa tay xoa đầu cậu để trấn an.
Xe Vệ Lăng lái rất nhanh, sau mấy phút đã dừng ở nhà ăn sư đoàn, nhà ăn sư đoàn chịu trách nhiệm cơm nước của cả sư đoàn, vô cùng lớn, người làm việc trong nhà ăn cũng không ít, người đang đứng đầu trong đám người là Hoàng Hưng Nghiệp.
“Woa, nhiều heo quá!”
Lần đầu tiên Sở Sở nhìn thấy sư đoàn mổ heo mừng năm mới, nhất thời bị số lượng heo làm kinh ngạc đến ngây người.
Trước nhà ăn là quảng trường rộng lớn, lúc này trên quảng trường không chỉ có nhiều người đang đứng, trên mặt đất còn trói chặt không ít heo, đưa mắt nhìn qua, một mảng tối om.
Tần Thanh Man cũng bị sự hào phóng của sư đoàn làm kinh sợ.
“Những con heo này phần lớn đều là nuôi gần một năm, phải mổ rồi xử lý thịt, sang năm mới, nuôi heo mới.” Vệ Lăng giải thích với vợ và em vợ.
“Xem ra năm nay ngoài một năm được mùa, còn là một năm đáng ăn mừng.”
Tần Thanh Man hiểu cách làm của sư đoàn.
Heo nuôi lâu như thế, nếu nuôi thêm nữa chưa chắc sẽ lớn thêm, cộng thêm mỗi ngày đều phải tốn thức ăn, chắc chắn sẽ thống nhất xử lý.
“Vệ Lăng.”
Hoàng Hưng Nghiệp nhìn thấy xe Vệ Lăng trước, lập tức đi qua.
Dáng dấp ông ấy rất đặc biệt, chủ yếu là gương mặt đã bị thương, một vết sẹo xuyên qua gò má.
“Chú Hoàng bị thương trên chiến trường, bọn em không cần sợ, con người ông ấy rất tốt, rất ôn hòa.” Vệ Lăng lo lắng hai chị em Tần Thanh Man sợ, nhanh chóng giải thích một câu.
“Em không sợ.” Tần Thanh Man chỉ có kính trọng ngưỡng mộ quân nhân không có sợ hãi.
Bởi vì cô biết sự yên ổn và phồn thịnh của sau này có bao nhiêu khó khăn.
“Em cũng không sợ.” Sở Sở nhìn thấy Hoàng Hưng Nghiệp chắc chắn không sợ, cậu cảm nhận được sự ấm áp từ trên người Hoàng Hưng Nghiệp, cho nên cũng không sợ.
“Đồng chí Hoàng Hưng Nghiệp, đây là đồng chí Tần Thanh Man, đây là Sở Sở, vợ, bọn em gọi chú Hoàng là được.”
Sau khi Vệ Lăng xuống xe dẫn hai chị em Tần Thanh Man ra mắt Hoàng Hưng Nghiệp, đồng thời cũng giới thiệu sói con: “Đây là vật nhà cháu nuôi, tên là Đô Đô.”
Hoàng Hưng Nghiệp vừa nhìn Đô Đô đã biết là sói con.
“Có chú trông chừng, cháu yên tâm.” Hoàng Hưng Nghiệp nói một lời hai ý.
Vì vậy Vệ Lăng yên tâm giao hai chị em Tần Thanh Man và sói con cho Hoàng Hưng Nghiệp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận