Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 637 -




"Vợ."
Vệ Lăng đứng bên cạnh Tần Thanh Man rất lâu, lúc thấy Tần Thải Vân thật sự ra đi rồi hắn mới lên tiếng.
Vừa rồi hắn đã nghe hết đoạn đối thoại của Tần Thanh Man và Tần Thải Vân, cũng đoán được nguyên nhân.
Có thể trước đây Tần Thải Vân thật sự phản bội quốc gia, hai cha con Tần Lỗi tố giác không sai, nhưng ở thời khắc cuối cùng Tần Thải Vân đã chọn cách quay đầu lại giúp Tần Thanh Man, cuối cùng còn khiến bản thân mình mất mạng.
Tần Thải Vân là bị kẻ bắt cóc giết chết.
Lúc trước Vệ Lăng đã ra lệnh cho tên xạ thủ bắn vào giữa hai lông mày của tên bắt cóc, cho nên rất dễ dàng nhận ra.
Sói con ở bên cạnh Tần Thanh Man ra sức nhảy lên, hiện trường mùi máu nồng nặc đã kích thích nó, nhưng đây là máu người không giống máu của động vật.
"A Lăng, em không sao."
Tần Thanh Man hoàn hồn lại trong tiếng gọi của Vệ Lăng, cô đưa tay vào trong tuyết chậm rãi chà xát muốn rửa sạch đi.
Cho đến khi rửa sạch toàn bộ máu ở trên tay mới đứng lên.
"Vợ."
Vệ Lăng ôm chặt lấy Tần Thanh Man.
Trái tim của hắn đến tận bây giờ vẫn còn đập bịch bịch, thật sự hắn lo lắng Tần Thanh Man sẽ xảy ra chuyện, trái tim vẫn còn căng thẳng, chỉ có lúc này nhìn Tần Thanh Man không bị thương thì mới có thể hoàn toàn thả lỏng.
"A Lăng, đừng lo lắng em không sao, thật sự không sao cả."
Tần Thanh Man còn an ủi ngược lại cho Vệ Lăng, cô biết hôm nay mình đã khiến cho người nhà của mình sợ hãi, nghĩ như vậy tầm mắt của cô lại liếc nhìn về phía ngoài cổng sân, hiện trường lúc này đã bị quân nhân vây quanh, Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở cũng không được đi vào.
Mà nhà của Tần Lỗi đã được quân đội tiếp quản.
Quân y của sư đoàn cũng đang bận rộn.
Các cô ấy kiểm tra vết thương và sự an toàn của con tin, Chu Hồng Hà và Tần Kiến Minh đều bị đánh ngất, vừa mới chậm rãi tỉnh dậy đã nhìn thấy mảnh vải trắng đắp trên người Tần Thải Vân, trên gương mặt của hai mẹ con họ lộ ra vẻ rất quái dị.
Không nói gì mà cũng chẳng biết đang khóc hay đang cười.
"Vợ, chúng ta về nhà thôi."
Vệ Lăng giao quyền chỉ huy khắc phục hậu quả hiện trường cho Đinh Hướng Sơn, hắn dự định bế Tần Thanh Man về.
Tần Thanh Man ngăn không cho Vệ Lăng bế mình, nói: "A Lăng, em không sao, em có thể tự đi." Tuy rằng đây là lần đầu tiên cô đối diện với nguy hiểm như thế này, nhưng cô kiểm soát cũng không tệ.
Cũng không đến mức chân mềm nhũn đi không nỗi.
"Vợ, chúng ta về nhà thôi." Vệ Lăng không kiên trì muốn bế Tần Thanh Man nữa, mà là thuận theo ý của cô nắm lấy tay vợ.
Hai người nắm tay nhau chậm rãi rời khỏi nhà của Tần Lỗi.
"Chị, chị ơi."
Vừa mới ra khỏi cổng sân đã có hai bóng dáng đang lao đến bên Tần Thanh Man, một người là Sở Sở, người còn lại là Hoàng Uyển Thanh.
Một lớn một nhỏ đều bị dọa sợ rồi.
Tuy rằng tụi nhỏ đều chính mắt chứng kiến hình ảnh anh dũng của Tần Thanh Man, nhưng tụi nhỏ càng lo lắng không biết Tần Thanh Man có bị thương hay không.
"Chị không sao, không bị thương." Tần Thanh Man theo thứ tự bế Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở.
Cũng không biết có phải Sở Sở đã tròn lên không mà cô bế cậu không nỗi nữa.
"Chị, về nhà thôi, chúng ta về nhà thôi." Sở Sở hốt hoảng lo sợ từ lúc nửa đêm, lúc này cậu kiểm tra cẩn thận cả người Tần Thanh Man xác nhận cô không bị thương mới nhanh chóng kéo Tần Thanh Man về phía cửa nhà của mình.
Lúc trước nhà của bọn họ có rất nhiều quân nhân phòng thủ ở bên trong, lần này đã giải trừ được nguy hiểm nên nhóm quân nhân đều đã chuyển sang nhà của Tần Lỗi ở bên cạnh.
Ngược lại với bên đó, nhà Tần Thanh Man trở nên yên tĩnh hơn.
"Aww…" Lúc Sở Sở kéo Tần Thanh Man về nhà, một tiếng rầm rì không vui ở dưới chân truyền đến.
Sói con rất không vui đấy.
Hôm nay là do nó đã bảo vệ cho Tần Thanh Man thế mà không ai thưởng cho nó.
Tiếng kêu của sói con khiến cho mọi người chú ý.
Sở Sở quay người lại chạy nhanh đến ôm sói con vào trong lòng, thậm chị còn hôn lên gương mặt đang xù lông của nó, nếu hôm nay vào hai thời khắc quan trọng đó sói con không phóng ra thì việc giải cứu con tin cũng không có dễ dàng như vậy.
Sở Sở đối với sói con vô cùng cảm kích, Hoàng Uyển Thanh cũng vui vẻ xoa xoa đầu sói con.
Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ đó là công lao của sói con.
"Nha đầu Thanh Mạn, cô không có bị gì chứ?" Bà con đã tụ lại đây từ trước đó, họ vẫn luôn ở một bên nhìn cả nhà Tần Thanh Man đoàn tụ, Vẻ mặt của tất cả mọi người đều là phấn khởi xen lẫn vui mừng.
Vui mừng Tần Thanh Man không xảy ra chuyện.
"Nha đầu Thanh Mạn." Ánh mắt bí thư Trịnh An Quốc nhìn Tần Thanh Man vô cùng phức tạp, tuy rằng Tần Thanh Man may mắn thoát được nguy hiểm, nhưng ông ấy vẫn đau lòng cho cái chết của Tần Thải Vân, đến nay ông ấy cũng không biết Tần Thải Vân từng phản bội quốc gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận