Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 373 -




Trịnh An Quốc và Trịnh Tuyết Tùng đồng thời nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Chu Kinh Quốc, trong lòng hai người trở nên nặng nề, đừng thấy Chu Kinh Quốc chỉ có một người, nhưng chức vị của Chu Kinh Quốc có chút khác biệt, lời nói của ông ta so với bọn họ càng có tác dụng hơn.
Nhưng vào lúc này, Sở Sở tận dụng ưu thế chiều cao khi ở trên lưng Tần Thanh Man, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc sau lưng Trịnh An Quốc.
Trịnh An Quốc quay đầu, sau đó trông thấy Triệu Thiên Thành ở trong đám người.
Cười lạnh một tiếng, đổi thành Trịnh An Quốc không để ý đến Chu Kinh Quốc nữa, nói với những người dân đồn Kháo Sơn đang lau mồ hôi và đổi áo trong: "Áp giải tất cả người nhà họ Ngô tới nhà ăn của nông trường, hôm nay công xã sẽ tiến hành giáo dục tư tưởng lần nữa cho bọn họ."
Giáo dục tư tưởng là một cách nói giảm nói tránh thôi, thực ra chính là công khai đấu tố[2].
[2] Nguyên văn 批斗 (đấu tố) : Tức là lôi ai đó đến trước một cuộc họp công khai để tố cáo, vạch tội thậm chí làm nhục về mặt tinh thần và gây tổn hại về thân thể (đặc biệt là trong cách mạng văn hóa).
Trong thời kỳ đầu sau khi giải phóng, loại tình huống này thường được sử dụng đối với các địa chủ, nhà tư bản những người bóc lột cùng cực đối với sức lao động của nhân dân, các nhân viên sẽ tiến hành một đại hội đấu tố công khai, ở trong đại hội, bất cứ ai cho rằng mình bị địa chủ và nhà tư bản bức hại đều có thể tự do phát biểu thoả thích.
Mọi người đều có thể thỏa thích đấu tố.
"Vâng, bí thư." Người đồn Kháo Sơn rất nghe lời Trịnh An Quốc, dưới sự dẫn đường của những quần chúng nhiệt tình lập tức xách người nhà họ Ngô lên, đi đến nhà ăn của nông trường.
Quần chúng vây xem cũng bởi vì câu nói giáo dục tư tưởng thêm một lần nữa của Trịnh An Quốc mà nhiệt liệt vỗ tay.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ giáo dục tư tưởng lần nữa là có ý nghĩa gì.
Đề tài nhạy cảm có thể không cần phải nói ra, cũng không cần phải nói đến tầng lớp giai cấp của gia đình, chỉ cần nói xem có phải mình đã từng chịu bắt nạt cùng bức hại hay không thôi.
" Đại… đại ca!"
Người hoảng hốt đầu tiên chính là Vương Cát.
Vương Cát nghĩ tới Ngô Vệ Dân đã chết, mấy người bọn họ có quan hệ thân thiết đã từng cùng nhau làm ra không biết bao nhiêu chuyện, mặc dù không đến mức chuyện nào cũng vi phạm pháp luật, nhưng chắc chắn đã từng bắt nạt không giết người.
Người bọn họ bắt nạt nhiều nhất chính là những thanh niên trí thức.
Ngô Vệ Dân là người nhà họ Ngô, nếu như có người nói tới những chuyện mà Ngô Vệ Dân đã phạm phải, nhất định sẽ liên lụy đến mấy người bọn họ.
Như vậy có phải bọn họ cũng sẽ bị xử lý cùng với đám người nhà họ Ngô hay sao.
Vương Cát hoảng hốt đến hoang mang lo sợ, mau chóng nhìn về phía Triệu Thiên Thành.
Triệu Thiên Thành cũng đã phản ứng lại, vốn dĩ anh ta nghĩ rằng mình không có việc gì, nhưng theo hồi ức, kí ức xa xôi khi còn chơi cùng với Ngô Vệ Dân hiện lên từng cái từng cái một ở trong đầu, có những thứ đứng ở lập trường lúc đó cho rằng là ngầu, là đẳng cấp, nhưng đến bây giờ nghĩ lại, những thứ kia đều là những trò tìm chết.
Lúc này Triệu Thiên Thành cũng hoảng hốt.
Trong lúc hoảng hốt anh ta nhanh chóng đi tìm cha anh ta ở trong đám người, việc này chỉ có cha anh ta mới có thể áp xuống được.
Sau đó Triệu Thiên Thành trông thấy Chu Kinh Quốc đang đứng cùng một chỗ với Trịnh An Quốc, bên cạnh còn có Tần Thanh Man và Trịnh Tuyết Tùng, ở dưới chân cách đó không xa là túi đựng thi thể của Ngô Vệ Dân.
Nhìn túi đựng xác căng phồng lên, Triệu Thiên Thành đột nhiên rùng mình.
Anh ta luôn có một loại cảm giác, chính là Ngô Vệ Dân ở trong túi đựng xác đang âm hiểm mà nhìn chằm chằm ba người bọn họ, không chỉ đang oán trách ba người bọn họ đã không giúp đỡ anh em một tay thì thôi, lại còn hung hăng đạp anh em thêm một chân nữa, người anh em này không hài lòng, muốn bọn họ phải chôn cùng.
Mồ hôi lạnh trên đầu Triệu Thiên Thành chỉ vuốt một cái liền ào ào chảy xuống.
Ánh mắt nhìn về phía Chu Kinh Quốc cũng vô cùng gấp gáp.
Mọi người đã đang di chuyển đến chỗ khác, túi đựng xác cũng sắp được mấy người công an Lý Hoành Nghĩa nâng lên. Nhưng vào lúc này, một tiếng khóc thảm thương đau thấu tim gan vang lên, là mẹ của Ngô Vệ Dân Ngũ Xuân Hạ sau khi hôn mê đã tỉnh lại.
Nhìn đám người nhà họ Ngô đã mất hết khí thế, lại nhìn túi đựng xác lạnh lẽo, Ngũ Xuân Hạ lảo đà lảo đảo nhào tới.
Người đồn Kháo Sơn vốn muốn chặn người lại, nhưng Trịnh An Quốc phất tay để mọi người tránh ra.
Bất kể người nhà họ Ngô cùng với Ngô Vệ Dân làm ra bao nhiêu tội nghiệt, Ngũ Xuân Hạ là mẹ của Ngô Vệ Dân, một người mẹ có quyền được gặp út độc thân sinh của mình, cũng có thể diện được khóc lóc bi thương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận