Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 922 -




Phù…
Không chỉ Tần Thanh Man hít một hơi thật sâu không khí se lạnh buổi sáng mà tất cả mọi người có mặt đều vậy.
"Mọi người, thay mặt toàn thể quân nhân ở đây, tôi xin cảm ơn sự cảm thông và ủng hộ của mọi người. Mời mọi người hãy trở về lều của mình để mọi người và cả đồng đội của chúng tôi được an toàn thực sự."
Tần Thanh Man không muốn thử thách lòng kiên nhẫn nên đã dứt khoát ngăn chặn nguy hiểm từ trong nôi.
Đây là làng Hữu Nghị, cô không quen biết người trong làng này nên cũng không có cách nào đảm bảo rằng mọi người sẽ không xảy ra chuyện, nên bây giờ kêu gọi mọi người trở về lều là phương pháp an toàn nhất.
Tất nhiên, cô cũng phải nói lời hay ý đẹp mới không gây khó chịu cho mọi người.
"Mọi người nhanh chóng làm theo lời đồng chí Tần nói. Quân nhân và công an đã làm quá nhiều cho chúng ta rồi, lúc này chúng ta nên nghe theo lời chỉ huy, đừng gây thêm rắc rối nữa nhanh chóng quay về lều đi."
Triệu Chính Nghiệp đứng bên cạnh Tần Thanh Man hỗ trợ chỉ huy.
Triệu Chính Nghiệp là già làng của làng Hữu Nghị, uy tín của ông trong làng rất cao, có sự can thiệp của ông, dân làng không hề phàn nàn mà trở về lều của mình. Các chiến sĩ cảnh vệ nãy giờ đang nắm chặt vũ khí lúc này mới nới lỏng một chút.
Bọn họ vừa bị dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Là quân nhân, bọn họ biết chất nổ có thể gây hại như thế nào, bọn họ cũng lo lắng có người thừa nước đục thả câu.
Giây phút đó, nếu có người không trở về theo yêu cầu của Tần Thanh Man, bọn họ sẽ bắn thật.
Bọn họ sẽ không giết ai cả nhưng cũng phải bắn cảnh cáo.
"Lão đồng chí Triệu Chính Nghiệp, vừa rồi cảm ơn sự hỗ trợ và hợp tác của đồng chí, còn xin nhờ ông đến lều trại từng người để trấn an dân làng." Tần Thanh Man bắt tay Triệu Chính Nghiệp, cô thực sự rất cảm kích già làng.
Nếu ông ấy không ra tay giúp đỡ ngay lúc đó, hàng trăm dân làng có lẽ đã không thể làm theo chỉ dẫn của cô như thế.
Bây giờ thì ổn rồi, may mà không xảy ra vấn đề gì!
"Đồng chí Tần, yên tâm, tôi sẽ trấn an mọi người!" Triệu Chính Nghiệp được giao nhiệm vụ quan trọng, khuôn mặt già nua đỏ bừng lên vì hưng phấn, sau đó vội vàng tạm biệt Tần Thanh Man, đi vào trong lều.
"Chị, anh Viên và những người khác đã về chưa?"
Sở Sở còn đang ngủ trong lều cũng bị sự náo nhiệt bên ngoài đánh thức, cậu đứng cạnh Tần Thanh Man, dụi dụi mắt.
Về phần sói con, nó đã sớm khôi phục lại sức lực, bắt đầu chạy nhảy dưới chân Tần Thanh Man.
Trong suy nghĩ của sói con, nó vẫn còn là một bé sói con mà thôi, chơi đùa là nhiệm vụ quan trọng nhất trong ngày của nó.
Tần Thanh Man thấy Sở Sở tỉnh lại, sờ mặt cậu một cái, cười nói: "Anh Viên và những người khác hẳn là đã hoàn thành công việc, đang rút lui. Đợi thêm lát nữa, bọn họ sẽ tụ họp cùng chúng ta."
“Chị ơi, có xe đi rồi!” Sở Sở cũng nhìn thấy xe từ xa đang tới gần.
"Ừm, xe chất đầy thuốc nổ, sẽ sớm được vận chuyển về huyện thành, có lẽ sẽ cử một trung đội đi theo hộ tống." Tần Thanh Man biết thuốc nổ nguy hiểm, cũng tin tưởng Viên Hướng Dương không dám lơ là.
"Thì ra làm quân nhân nguy hiểm như vậy!"
Sở Sở trầm ngâm nhìn chiếc xe càng ngày càng đến gần.
"Không chỉ làm quân nhân mới nguy hiểm, mà công an cũng nguy hiểm vậy. Hai nghề này cần phải trực tiếp đối mặt với mọi nguy hiểm." Tần Thanh Man cũng không hỏi Sở Sở lớn lên có thay đổi chí hướng hay không, mà chỉ là muốn nói rõ ràng cho cậu biết.
"Chị ơi, em không sợ nguy hiểm!"
Một lần nữa Sở Sở thể hiện sự kiên định của mình với Tần Thanh Man.
"Chị vẫn sẽ ủng hộ em!" Tần Thanh Man xoa đầu Sở Sở, sau đó hai người không nói chuyện nữa mà nhìn về phía chiếc xe đang đến gần. Khi xe đến gần, bọn họ nhận ra người ngồi ở ghế phụ là Viên Hướng Dương.
"Em dâu! Sở Sở!"
Lều trại của đám người Tần Thanh Man cách đường lớn khá xa. Xe vừa đến nơi, Viên Hướng Dương xuống xe đi tới.
Lúc này, Tần Thanh Man mới nhìn thấy phía sau Viên Hướng Dương có vài quân nhân và cả công an.
Xe cũng khá lớn lại chạy chậm, bị che khuất nên Tần Thanh Man không nhìn thấy người đi theo sau.
"Đồng chí Tần, chúng tôi đã về!"
Lúc này Phương Lỗ cũng dẫn mọi người đi về phía lều trại.
Như vậy, lãnh đạo ba bộ quân sự, chính trị và pháp luật lại hội tụ lần nữa.
"Đồng chí Tần, chúng tôi đã xử lý hết thuốc nổ trong thôn, cũng đã kiểm tra lại nhiều lần, không sót." Phương Lỗ báo cáo với Tần Thanh Man.
“Số lượng có chênh lệch lớn không?” Tần Thanh Man cũng không chủ quan.
“Chúng tôi đã kiểm tra, chênh lệch năm kilogam, nghe nói nhà họ Triệu đã cho nổ cá mấy lần, không có số lượng cụ thể số thuốc nổ được mang đi đánh cá, ước tính khoảng năm kilogam. Sau khi lục soát trong thôn, chúng tôi cũng không tìm được thêm chút thuốc nổ nào." Viên Hướng Dương cũng nói rõ tình huống này cho Tần Thanh Man.
"Vậy thì sắp xếp người đưa thuốc nổ về huyện thành, thông báo cụ thể tình hình ở đây cho bọn họ biết. Hôm nay chúng ta sẽ đi tìm vàng, không thể kéo dài thêm nữa."
Vẻ mặt Tần Thanh Man rất nghiêm túc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận