Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 211 - Lựa chọn sai lầm 3




Tần Thanh Man nhìn thoáng qua Vệ Lăng, hắn đang dán lá thông màu xanh vòng ra bên ngoài con mắt.
Vàng phối với xanh.
Ừ, không xấu, rất đặc sắc.
“Đẹp quá, chị ơi, trông đẹp quá kìa.” Sở Sở vây quanh ba người tuyết giật nảy mình, vô cùng vui vẻ.
Lâu lắm rồi nhà cậu không đắp người tuyết.
Lúc cha mẹ còn sống, cơ thể của mẹ không tốt, không chịu được lạnh, mọi người cũng tự giác không chơi trò đắp người tuyết, đến khi cha mẹ không còn nữa, trong nhà cái gì cũng thiếu, mỗi ngày đều lo làm sao nhét đầy cái bao tử, càng không có thời gian rỗi đắp người tuyết.
Điều tiếc nuối mấy năm qua của Sở Sở đã được bù đắp nhờ có sự xuất hiện của Vệ Lăng.
“Anh rể, anh thật tốt.” Sở Sở ôm lấy đùi Vệ Lăng.
Cậu nhóc đầu nhỏ, nếu Vệ Lăng không xoay người thì cậu nhóc cùng lắm là ôm được đến đùi Vệ Lăng.
“Sau này năm nào anh rể cũng đắp người tuyết với em, đến tận khi em trưởng thành.” Vệ Lăng hứa hẹn với Sở Sở.
“Anh rể.” Sở Sở hạnh phúc cọ cọ khuôn mặt nhỏ lên đùi Vệ Lăng.
Tần Thanh Man cũng bị sốc vì lời nói của Vệ Lăng.
Bây giờ Sở Sở mới năm tuổi, đến lúc trưởng thành vẫn còn mười ba năm nữa. Mười ba năm, không phải ba năm, cũng không phải năm năm, mà là mười ba năm dài đằng đẵng. Người bình thường không có ai hứa hẹn lâu như vậy cả, hơn nữa Tần Thanh Man tin Vệ Lăng chắc chắn nói được làm được.
Giây phút này, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hai đời, cuối cùng cô cũng gặp được một người đàn ông có thể phó thác cả đời.
Ánh mắt Tần Thanh Man nhìn về phía Vệ Lăng chứa chan tình cảm, còn cả hạnh phúc nữa.
“Anh rể, em đi lấy lê ướp lạnh cho anh ăn nha, ăn ngon lắm.” Sở Sở thật sự không biết phải làm gì mới có thể biểu đạt được sự yêu thích và kính trọng của mình với Vệ Lăng, liền nghĩ ngay đến mấy quả lê mình hái được đợt mùa thu. Lê không nhiều lắm, mang đi đông lạnh hết, bình thường nửa tháng mới chịu bỏ một quả ra ăn, hôm nay cậu hào phóng quyết định ăn sớm.
Sở Sở nói xong liền chạy đi, hai cái chân ngắn di chuyển rất nhanh.
Vệ Lăng không kịp cản.
“A Lăng, Sở Sở nó đang vui, cứ để thằng bé đi lấy đi.” Tần Thanh Man cười giải thích một câu với Vệ Lăng.
“Ừm.”
Vệ Lăng quay người nắm lấy tay Tần Thanh Man, cởi găng tay xuống làm lộ ra ngón tay đỏ bừng.
Chơi bên ngoài trời hơn nửa ngày, làm gì có chuyện không bị sao, cho dù găng tay cản được một khí lạnh nhưng cũng không thể cản hết được.
Hai tay Tần Thanh Man sờ vào tuyết cả buổi đã sớm lạnh đến đỏ lên.
Tay vừa lộ ra bên ngoài không khí, Tần Thanh Man liền hơi co lại.
Vệ Lăng nhanh chóng cởi khuy áo bông ra, trong miệng nói: "Vợ, anh sưởi ấm cho em."
Tay Tần Thanh Man như vậy không thể lập tức ngâm nước ấm, cũng không thể lập tức sưởi ấm, cách sưởi ấm tốt nhất chính là dùng nhiệt độ cơ thể.
Vệ Lăng định dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm ngón tay cho Tần Thanh Man.
Lo Tần Thanh Man bị lạnh tay, Vệ Lăng xốc áo lông lên bỏ tay cô vào.
"Hừ —— "
Hai tiếng kêu đồng thời vang lên.
Một là của Vệ Lăng còn một là của Tần Thanh Man.
"A Lăng, tay em lạnh lắm, đừng nhét vào trong áo bông, để bên ngoài áo bông là được rồi." Tần Thanh Man vừa sốt ruột lại đau lòng nhìn Vệ Lăng, đồng thời hai tay đặt trên áo sơ mi của Vệ Lăng cũng khẽ giật ra.
"Thanh Man."
Vệ Lăng trầm giọng xuống bởi vì Tần Thanh Man giãy tay ra.
Tiếng kêu trước đó của hắn không phải vì tay Tần Thanh Man làm hắn thấy lạnh mà khi tay Tần Thanh Man đè lên áo sơ mi của hắn đã kích thích phản ứng bản năng của thân thể.
Một người đàn ông huyết khí dương cương như hắn, lại đối mặt với vợ mình, có phản ứng bình thường mới là bình thường nhất.
Tần Thanh Man không phải là cô gái nhỏ không hiểu gì hết, nghe được tiếng gọi trầm thấp của Vệ Lăng liền lập tức dừng giãy dụa, khuôn mặt cũng bắt đầu phiếm hồng.
Đồng thời cảm giác dưới tay cũng vô cùng rõ ràng.
Cũng không biết là vì nhiệt độ cơ thể của Vệ Lăng cao hơn người thường hay là do tay cô quá lạnh nên mới xuất hiện ảo giác, Tần Thanh Man cảm thấy chỗ tay mình tiếp xúc còn nóng hơn cả lò lửa vậy, huyết dịch trong cơ thể cô cũng đang chảy rất nhanh.
Theo dòng máu chảy, nhiệt độ cơ thể tăng lên lại, ngón tay đã không còn cảm giác lạnh nữa.
“Vợ, đã đỡ hơn chút nào chưa?” Vệ Lăng lo Tần Thanh Man lạnh, đổi bàn tay đang nắm qua một chỗ khác.
Đối với Tần Thanh Man, đây là một chỗ vô cùng ấm áp khác.
‘Thịch thịch thịch ——” Tay cô có thể cảm nhận được nhịp tim đập ổn định vững vàng dưới ngón tay cách một lớp áo sơ mi.
Mỗi lần đập đều mạnh mẽ có lực.
Cũng có thể cảm nhận được làn da ẩn chứa sức mạnh bùng nổ dưới ngón tay.
Mặt Tần Thanh Man không chỉ càng đỏ hơn mà nhịp tim cũng nhanh chóng đồng bộ với nhịp đập của Vệ Lăng, làm mặt cô đỏ tới tận mang tai. Cô cảm thấy không chỉ có mỗi tay mình khôi phục độ ấm mà ngay cả cơ thể cũng ướt đẫm mồ hôi, lảng tránh ánh mắt của Vệ Lăng, Tần Thanh Man nhìn rèm cửa ở nhà chính, nhổ giọng nói: “A Lăng, chúng ta vào nhà thôi.”
Cô xấu hổ.
“Được.” Vệ Lăng sắc bén nhìn xung quanh bên ngoài sân một vòng, sau đó một tay nắm tay Tần Thanh Man, một tay cầm ba cái xẻng đi vào nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận