Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 369 -




Đám người nhà họ Ngô đã có chuẩn bị, giơ gậy lên xông về phía nhóm người Tần Thanh Man.
Trận chiến sắp bắt đầu.
Nhưng vào lúc này, từ phía xa chuyển đến âm thanh ầm ầm, âm thanh vô cùng vang, làm kinh động đến tất cả mọi người, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía đó.
Sau đó, người trông thấy một nhóm nhóm đầu người đen nghịt càng đông đảo hơn.
Trong tay những người này đều khiêng theo gậy không ngừng xông tới cổng chính của nông trường, người dẫn đầu xông tới lại là một người lớn tuổi.
Ông ấy so với Ngô Vinh còn khí thế hơn rất nhiều, giận dữ quát lớn: "Để tôi xem tên nhãi con nào dám đánh người của đồn Kháo Sơn chúng tôi, ông già đây sẽ róc sống người đó."
Giọng nói vô cùng vang, tựa như tiếng sấm vang dội từ xa chuyển đến.
Nhóm người này là chạy tới đây, có thể thấy được người nào người nấy mồ hôi đầm đìa, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Tốc độ chạy của bọn họ vô cùng nhanh, tựa như mọi người vừa trông thấy bọn họ, bọn họ cũng đã sắp xông tới cổng chính của nông trường rồi.
Nhóm người xông tới mang theo khí thế của nghìn quân muôn ngựa.
Những khí thế mãnh liệt như thế kia ngưng tụ tại một chỗ liền tạo thành sát khí, một loại sát khí không thể nào phá vỡ được.
"Thanh Man à, không cần sợ, có Trịnh An Quốc chú ở đây, ai cũng không thể tùy bắt nạt người của đồn Kháo Sơn chúng ta được." Trịnh An Quốc càng già càng dẻo dai, chạy một lúc là đã cách nhóm người Tần Thanh Man càng lúc càng gần hơn.
"Bí thư ơi, cháu không sao!"
Vào giờ phút này Tần Thanh Man cũng không hề sợ hãi chút nào, bởi vì cô có chỗ dựa, chỗ dựa của cô không chỉ có một mình Vệ Lăng, mà còn có cả toàn bộ đồn Kháo Sơn nữa.
"Đánh cho ông đây mau, chỉ cần không đánh chết, không đánh tàn phế, thì đánh thế nào cũng được, Trịnh An Quốc tôi đây sẽ chịu trách nhiệm." Trịnh An Quốc còn chưa tới gần đám người nhà họ Ngô đã ra lệnh, khí thế kia tựa như tướng quân từ chiến trường trở về.
"Yaaaaa… đánh… đánh mạnh vào..."
Cả nhóm đàn ông của đồn Kháo Sơn xông vào trong đám người nhà họ Ngô, ra tay cái nào cái đấy vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa hung ác.
Tần Thanh Man thông minh, lập tức lớn tiếng kêu to: "Người nhà họ Ngô cản trở công an phá án, tổ chức đám đông đến gây sự, không nghe theo hai lần nổ súng cảnh cáo của công an, người dân đồn Kháo Sơn của chúng tôi dựa theo quy định của pháp luật mà hỗ trợ công an trừ hại cho dân."
Trịnh Tuyết Tùng biết Tần Thanh Man có ý gì, cho nên cũng không mở miệng phủ định.
Trịnh An Quốc ở cách đó không xa cũng lập tức nghe hiểu ám chỉ của Tần Thanh Man.
Nhanh chóng quay đầu hô lớn với người của mình: "Đồn Kháo Sơn của chúng ta hỗ trợ công an duy trì an ninh trật tự, trừ bạo cho dân."
"Trừ bạo cho dân!"
Các thôn dân của đồn Kháo Sơn thay đổi khẩu hiệu chính nghĩa.
Đừng thấy người nhà họ Ngô người nào người đấy khí thế hùng hổ nhìn không dễ chọc vào, nhưng sau khi gặp người đồn Kháo Sơn rồi mới biết được cái gì gọi là hung hãn.
Người dân dám trong cái thời tiết tuyết lớn ngập núi mà lên núi đi săn thì đều là đỉnh cao của sự hung hãn.
Chỉ mất mấy phút, toàn bộ người nhà họ Ngô đều bị đánh bại, người nào người đấy nằm trên đất ôm bụng kêu rên.
Chu Kinh Quốc trông thấy Trịnh An Quốc hoàn toàn không giống như lúc bình thường lập tức run rẩy một cái, ông ta không nghĩ tới Trịnh An Quốc có một mặt hung ác như vậy, xem ra lúc bình thường đối với ông ta cũng đã tính là khách sáo lắm rồi.
Chu Kinh Quốc bị Trịnh An Quốc dọa sợ, người khác cũng bị người đồn Kháo Sơn làm cho khiếp sợ.
Thật hung hãn quá đi!
Triệu Thiên Thành cùng đám người trẻ tuổi nhìn thấy nhóm người đánh nhau nhiệt huyết liền sôi trào, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa lao ra gặp cơ hội là đá những người nhà họ Ngô ngã sõng soài trên đất. Nếu ai có thù oán với người nhà họ Ngô thì càng là đá đến vô cùng hung ác, nếu không phải được người đồn Kháo Sơn xách lên, khả năng đã mất cả mạng rồi.
Bởi vậy cũng có thể nhìn thấy được người nhà họ Ngô ở nông trường rốt cuộc không được lòng người đến nhường nào.
Người đồn Kháo Sơn đánh đến sung sướng thoả thích.
Trong nhóm người Tần Thanh Man thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, có Tần Lỗi mà cô yêu cầu đoạn tuyệt quan hệ, có chú ba, chú tư, có cả dượng Khương Lâm Sơn nữa, thậm chí ở trong nhóm người cô còn trông thấy những đứa trẻ vẫn còn chưa thành niên…
"Chú, là chú trở về thông báo với nhóm người bí thư sao?"
Tần Thanh Man nhẹ nhàng hỏi ra câu này.
"Ừ, chú ở trong trấn nghe được tin ở nông trường bên này có người chết, lại nghe nói sự việc có dây dưa đến cháu, cho nên chú nhanh chóng trở về thông báo cho nhóm người của trưởng bí thư, may mắn không tới muộn." Chồng của thím Vân thật thà chất phác nở nụ cười nhìn Tần Thanh Man.
Trong lòng Tần Thanh Man cảm thấy ấm áp.
Cô biết lựa chọn lúc trước của mình là không hề sai, bảo vệ lợi ích của đồn Kháo Sơn cũng chính là bảo vệ chính bản thân cô.
Thôn dân trong cùng một đồn với nhau, sẽ gắn kết với nhau vĩnh viễn không tách rời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận