Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 946 -




Thấy Sở Sở nói lời không kiêng dè, không chỉ Trần Sơn Hà nở nụ cười, Tần Thanh Man cũng bị chọc cười, nhéo gương mặt đầy đặn của nhóc cov, nói: "Đồng chí Sơn Hà nói đùa, em cũng đừng coi là thật, đồng chí Trần Cảnh không ở nhà chúng ta được."
"A, em biết rồi." Sở Sở cái hiểu cái không gật đầu.
Tần Thanh Man bên này vừa trò chuyện xong, mấy người Viên Hướng Dương bên kia cũng đã bận rộn xong, Triệu Phi Bằng đã được hai ông cháu Triệu Chính Nghiệp che chở quay về một lều vải khác trước, trong lều vải đã sớm đốt một đống lửa thật to, vừa hạ rèm cửa xuống, đã giống như dã ngoại, trong lều vải cũng tới mười mấy độ.
Triệu Phi Bằng tiến vào lều vải thì cởi hết quần áo ra, mặc quần áo mà mấy người Viên Hướng Dương cung cấp.
Sau đó an vị sưởi ấm trước đống lửa.
Quần áo ướt cũng được đặt hong khô bên cạnh đống lửa, lửa lớn, có lẽ hong một tiếng là có thể hong khô.
Triệu Phi Bằng được sắp xếp thích đáng, mấy người Viên Hướng Dương cũng ôm rương trở về lều vải.
Sau khi kiểm kê số vàng, mặc dù còn chưa cân, nhưng dựa theo kích thước lớn nhỏ của khối vàng, có thể khẳng định đây là nửa tấn.
Nửa tấn không thiếu.
"Đồng chí Sơn Hà, đồng chí Tần, trước đó chúng ta đã phái người vận chuyển vàng về làng trong đêm, phải chờ thêm một chút, xử lý xong tất cả rồi rời đi?" Phương Lỗ xin chỉ thị với Trần Sơn Hà và Tần Thanh Man.
Trần Sơn Hà nhìn về phía Tần Thanh Man.
Trước đó vẫn luôn là Tần Thanh Man chỉ huy, ông ấy không có ý định giọng khách át giọng chủ.
Tần Thanh Man trầm tư một chút, mới lên tiếng: "Trước đó tôi đã nói sẽ giúp Triệu Phi Bằng chữa trị đầu óc, bởi vì có manh mối, tôi suy đoán con cá mà Đô Đô cho anh ta ăn kia là điểm mấu chốt."
"Tình huống như thế nào?"
Phương Lỗ và Viên Hướng Dương vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ.
“Trước đó tôi vẫn luôn chú ý đến cá trong hồ nước, tôi phát hiện con cá mà Triệu Phi Bằng ăn không giống với con cá khác cho lắm, mặc dù tôi không nhìn thấy con cá mà Triệu Phi Bằng ăn cụ thể có hình dạng gì, nhưng tôi phát hiện vảy cá có điểm khác nhau." Tần Thanh Man nói ra phát hiện của mình.
"Có gì khác biệt!"
Phương Lỗ kinh ngạc, làm công an lâu năm, lúc trước anh ấy lại không chú ý đến điểm này, ngược lại là Tần Thanh Man không phải người trong hệ thống công an phát hiện vấn đề.
"Vảy của con cá mà Triệu Phi Bằng ăn hiện ánh sáng vàng, sau khi Triệu Phi Bằng ăn con cá này mới triệt để khôi phục bình thường, tôi nghi ngờ bài thuốc dân gian năm đó mà cha mẹ Triệu Phi Bằng tìm ra là loại cá có vảy ẩn chứa sắc vàng này, đầu óc Triệu Phi Bằng bị hao tổn, sau khi cha mẹ qua đời không còn nhớ rõ bài thuốc dân gian, mới coi cá bình thường như bài thuốc dân gian, nên ăn nhiều năm như vậy mới không tốt lên."
Tần Thanh Man nói ra suy đoán của mình.
"Vậy có phải Triệu Phi Bằng ăn loại cá này thêm mấy lần thì sẽ khôi phục hoàn toàn hay không?” Hơi thở của Phương Lỗ gần như ngừng lại.
“Tôi không biết cần số lượng bao nhiêu, tôi chỉ có thể nói, để cho Triệu Phi Bằng ăn thêm một con, nếu sau này không phát bệnh thì không cần ăn nữa, tái phát bệnh thì xem xét gia tăng số lượng." Tần Thanh Man nói ra cách của mình.
"Tôi cảm thấy vậy." Phương Lỗ gật đầu.
"Số lượng có thể nhiều? Loại cá có vảy ánh vàng này có phải có độc tính lớn hơn không?” Viên Hướng Dương nói ra lo lắng của mình, anh ấy lo lắng nếu Tần Thanh Man suy đoán sai lầm, độc chết Triệu Phi Bằng thì phiền toái.
Tần Thanh Man đối mặt với ánh mắt lo lắng của đám người, trầm tư một hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi mơ hồ nghe người ta nói qua, nơi có độc địa thì bên trong sẽ có vật giải độc, tôi đoán loại cá có vảy ánh vàng trong hồ nước kia không chỉ có không có độc, còn có thể giải độc của cá độc."
Cách nói này cũng không phải là lời nói vô căn cứ, người già có kinh nghiệm đều biết.
"Mấy người đồng chí Triệu Chính Nghiệp chắc chắn cũng biết, năm đó chắc chắn bọn họ cũng đi tìm “Giải dược”, chỉ là giải dược của độc cá này thật sự khó tìm, lại giấu sâu, mới không ai nghĩ đến là loại cá sống cùng một vùng nước với cá độc." Tần Thanh Man nói ra suy đoán của mình.
"Tôi... Tôi đi mời lão đồng chí Triệu Chính Nghiệp tới."
Trần Cảnh hưng phấn xông về lều vải sát vách.
Triệu Chính Nghiệp tới rất nhanh, ông ấy đã nghe Trần Cảnh nói tình huống, tiến vào lều vải, lập tức nói với đám người Tần Thanh Man: "Đúng vậy, kinh nghiệm đời đời kiếp kiếp nói như vậy, xung quanh vật có độc nhất định có giải dược, năm đó tìm giải dược của cá độc trong hồ bao lâu, nhưng không ai biết giải dược là cái gì, cũng không ai phát hiện vảy của hai loại cá khác biệt."
Ông cụ rất kích động, không chỉ kích động đến đỏ bừng cả khuôn mặt, còn nhìn sói con với ánh mắt nóng bỏng.
Con cá giải dược mà lúc trước Triệu Phi Bằng ăn là do sói con bắt được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận