Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 994 -




Lúc này thời tiết hơi nóng, người dân ăn tối xong hay ngồi dưới gốc cây bên cửa đồn nói chuyện phiếm, lúc sói con chạy ngang qua có không ít người ngồi ở cửa đồn, nhưng không ai phát hiện ra bóng dáng sói con cả.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, chưa nhìn thấy gì đã bình thường trở lại.
Vì thời tiết nên lúc này đồn Kháo Sơn có điện, buổi tối nhà nào trong đồn cũng sáng đèn, mọi người thích ngồi hóng mát ở cửa đồn nên cũng dẫn đường dây điện ra, nhưng dù có bật đèn sáng hơn nữa thì cũng không thể sáng như ban ngày.
Thế nên lúc sói con chạy qua, mọi người chẳng phát hiện ra điều gì khác thường.
Đèn ở cửa sư đoàn sáng hơn đèn ở cửa đồn Kháo Sơn, bốn chiến sĩ chia nhau đứng hai bên cửa tập trung quan sát xung quanh, bọn họ là quân nhân nên nhạy bén hơn người bình thường nhiều.
Lúc sói con đen thui chạy qua cửa, bọn họ không chỉ cảm nhận được mà còn nhìn thấy.
Chỉ là tốc độ của sói con nhanh quá nên không thấy rõ.
“Cái gì vào sư đoàn thế?” Một chiến sĩ thị lực khá tốt vội quay đầu nhìn xung quanh, anh ấy vừa trông thấy thứ gì đó đen thui chạy từ ngoài cửa vào.
Nhưng lúc anh ấy quay đầu lại thì chẳng thấy gì.
Đoạn đường từ ngoài cổng vào có lắp đèn hai bên đường.
Dù đèn đường không sáng bằng ban ngày, nhưng nếu có thứ gì đó vào cửa, anh ấy còn quay đầu nhanh như thế thì có thể thấy rõ, thế mà trên đường chẳng có gì.
“Ban nãy có phải có thứ gì đó chạy vào không, tôi thấy có bóng đen lóe lên.”
Một chiến sĩ đứng bên kia cổng cũng nghi ngờ.
Anh ấy giống chiến sĩ kia, lúc nhận ra có thứ gì đó chạy vào lập tức quay đầu nhưng không thấy gì cả.
Xung quanh sư đoàn toàn là núi, núi không chỉ to mà trên núi còn có đủ loại động vật, thỉnh thoảng cũng có động vật hoảng hốt chạy bừa vào sư đoàn, thế nên mấy chiến sĩ mới biết ban nãy có thứ chạy vào sư đoàn.
“Báo cho người bên trong đi.”
Một chiến sĩ chắc chắn mình không nhìn nhầm.
Dù nó đen thui chạy nhanh quá nên anh ấy không nhìn rõ nó là con vật gì, nhưng anh ấy chắc chắn có động vật chạy vào sư đoàn nên phải thông báo cho tuyến phòng ngự đầu tiên.
“Lập tức báo cáo.”
Ba chiến sĩ khác cùng gật đầu.
Bốn người đều thấy bóng đen nên chiến sĩ đầu tiên phát hiện ra vấn đề lập tức giơ tay ra hiệu vào chòi canh.
Có hai chiến sĩ đang trực trong chòi canh, nhìn thấy dấu tay ra hiệu lập tức gọi điện trên tường.
Điện thoại gọi vào đường dây của sư đoàn.
Tin này chưa cần báo đến phòng làm việc của sư đoàn trưởng Vương Thừa Bình, vì hôm nay Vương Thừa Bình không yên lòng nên chưa về ký túc xá, ông ấy đang đi qua đi lại trong phòng làm việc.
Lúc ông ấy bước càng lúc càng nặng nề thì ngoài cửa sổ có tiếng sột soạt.
Vương Thừa Bình ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Lần đầu tiên ông ấy nghe thấy tiếng động này, âm thanh từ xa lại gần sát bên cửa sổ.
Lúc ông mở ngăn kéo bàn định lấy ** ra thì nghe thấy tiếng sói con kêu lên.
“Đô Đô?”
Vương Thừa Bình thả lỏng, rụt tay lại kêu một tiếng đáp lại sói con.
Sói con chạy đường tắt đến.
Ban nãy nó còn ở ngoài cửa sổ giờ đã lao vào phòng làm việc, kêu gào ầm ĩ với Vương Thừa Bình, tiếng kêu vừa non nớt vừa vang vọng làm màng nhĩ Vương Thừa Bình như rách ra.
Thấy sói con thế này, Vương Thừa Bình hiểu ngay Đô Đô đến để cầu cứu.
Ông ấy vội bước về phía sói con rồi hỏi: “Có phải Tần Thanh Man xảy ra chuyện không?” Lần đầu tiên ông ấy thấy sói con gấp gáp thế này, nghĩ đến sự ỷ lại của sói con với Tần Thanh Man, ông ấy đoán được nguyên nhân ngay.
“Két két két…”
Sói con không biết nói, chỉ biết duỗi móng cào cửa trả lời Vương Thái Bình.
Cửa phòng làm việc đóng chặt, Vương Thừa Bình là người nên muốn ra ngoài thì phải đi từ cửa.
Lúc Vương Thừa Bình vội vàng mở cửa, đồng chí cảnh vệ bên ngoài còn đang nghĩ có nên vào phòng xin chỉ thị hay không, vì anh ấy vừa mới nghe thấy tiếng sói con vang lên trong phòng.
Trong khoảng thời gian này, ngày nào sói con cũng ở sư đoàn, chỉ có buổi chiều Tần Thanh Man tan làm mới chạy về chỗ đồn Kháo Sơn nên khá nhiều người quen với tiếng sói con.
Ban nãy tiếng của sói con nghe không ổn lắm.
Đồng chí cảnh vệ còn chưa kịp xin chỉ thị đã thấy cửa mở ra, sau đó anh ấy không chỉ thấy Vương Thừa Bình với vẻ mặt nghiêm túc mà còn thấy sói con lao ra.
“Sư đoàn trưởng.” Đồng chí cảnh vệ lập tức xin chỉ thị của Vương Thừa Bình.
“Chuẩn bị xe.” Vương Thừa Bình vội vàng xuống lầu theo bước chân sói con, đồng thời ra lệnh cho cảnh vệ bên cạnh: “Mau đi bảo cho phòng y tế phái bác sĩ giỏi nhất đến đồn Kháo Sơn với tôi.”
“Vâng.”
Tiểu Đỗ thấy chuyện có liên quan đến đồn Kháo Sơn lập tức chạy đi.
“Áu…”
Tiếng sói con vang lên phía trước Vương Thừa Bình, nó đang giục ông.
“Đến đây, đến đây.”
Vương Thừa Bình biết sói con không hiểu, nhưng ông ấy cũng gấp gáp, chạy dần đến.

Bạn cần đăng nhập để bình luận