Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 581 -




Tần Thải Vân đỏ bừng cả mặt, cô ta biết trong lòng cha Tam Mộc đang nghĩ cái gì.
Trong lòng có bất mãn, cũng cố nhịn lại sự phẫn nộ, vẻ mặt cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười, giải thích nói: " Anh Cẩu Đản, em chỉ là ra ngoài đi lại một chút thôi, không nghĩ tới chỉ vừa không để ý một lúc đã đi đến đây rồi, trời lạnh quá, em phải về đây."
"Về đi, về mau đi thôi, hôm nay thực sự rất lạnh."
Cha của Tam Mộc là đàn ông, đúng là không tiện nói nhiều lời với Tần Thải Vân, nhanh chóng chào hỏi người ta rồi tiếp tục đi về đồn.
May là đám nhỏ trông thấy Tần Thải Vân, cũng may nữa là bên cạnh anh ta còn có hai người bạn đi cùng, nếu không thì giữa tiết trời lạnh lẽo như thế này nam đơn nữ chiếc hẹn nhau ở bên ngoài trở về đồn sẽ khiến đàm tiếu, nếu như có người lòng dạ xấu xa suy đoán linh tinh, anh ta thực sự là bị vạ oan mà.
Vừa nghĩ như vậy, cha của Tam Mộc liền vội vàng đứng cách Tần Thải Vân ra xa hơn chút nữa, anh ta vừa làm như vậy, hai người đàn ông đã kết hôn còn lại cũng theo đó nhanh chóng đứng cách Tần Thải Vân xa hơn.
Bất kể là ở thời đại nào đi chăng nữa, nam nữ cũng không thể đứng quá gần gũi với nhau.
Mấy người trong nhóm của cha Tam Mộc vốn làm vậy để tránh hiềm nghi, nhưng Tần Thải Vân lại hiểu nhầm.
Tay run rẩy, Tần Thải Vân đưa tay che kín chiếc mũ ở trên đầu, cô ta tưởng rằng mấy người thuộc hội của cha Tam Mộc đang ghét bỏ vết thương trên đầu của mình.
Từ sau khi bị thương ở đầu, chỉ cần có người nào nhìn cô ta nhiều hơn một cái thôi cô ta cũng đã cảm thấy người này có ý khác, cho rằng trong lòng người ta đang chê cười mình, cô ta đã trở nên mẫn cảm và đa nghi hơn trước.
Mấy người đàn ông như cha Tam Mộc cũng không để ý đến hành động và vẻ mặt của Tần Thải Vân, sau khi đã đứng cách xa Tần Thải Vân hơn một chút, chủ để nói chuyện của bọn họ đều tập trung trên người của đám người Đỗ Hoành Nghị và bọn nhỏ đang đi phía trước.
"Nếu như năm đó tôi có thể nhập ngũ, Tam Mộc nhà tôi nhất định cũng sẽ ngưỡng mộ tôi như vậy."
Cha Tam Mộc liếc mắt liền trông thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Tam Mộc nhìn về phía mấy người Đỗ Hoành Nghị, trong lòng lập tức cảm thấy hâm mộ không thôi.
Thực ra anh ta cũng muốn con trai dùng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy để nhìn mình.
Hai người còn lại nghe được lời này của cha Tam Mộc, trên khuôn mặt cũng tràn đầy khao khát.
Bọn họ cũng muốn được nhập ngũ, chỉ là năm đó bọn họ không đi được, cũng không phải là không đến lượt, mà do sư bộ XXX căn bản không triệu tập nguồn lính tại địa phương như bọn họ, đến những nơi xa nhà, cha mẹ lại không bằng lòng cho bọn họ đi, cho nên bọn họ chỉ có thể ở lại quê nhà suốt cả đời.
"Ài——"
Một tiếng thở dài, thể hiện thay nỗi tiếc nuối của ba người.
"Anh ơi, các anh cao quá đi, cao lắm luôn đấy, em phải ngẩng đầu mãi mới có thể trông thấy rõ các anh." Cổn Cổn cất giọng non nớt nói chuyện với ba người Đỗ Hoành Nghị.
Sở Sở đi trên mặt đất, không để người khác ôm, nghe thấy lời này của Cổn Cổn, cậu nhịn một lúc lâu nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, lên tiếng đính chính: "Cổn Cổn, em phải gọi các anh ấy là chú."
Cậu vốn dĩ có bối phận lớn hơn Cổn Cổn một bậc, bình thường khi mọi người chơi với nhau cũng không so đo làm gì, nhưng Cổn Cổn nhỏ như vậy, gọi mấy người Đỗ Hoành Nghị là anh thì đúng là có hơi chiếm lời của bọn họ rồi.
Nghe thấy lời Sở Sở nói, không chỉ có Cổn Cổn ngây ngẩn cả người, mà các bạn nhỏ khác cũng đều ngây ngốc luôn.
Trong đám bọn họ đúng là có một vài người có bối phận nhỏ hơn Sở Sở.
"Không sao đâu, bọn anh thích các em gọi bọn anh là anh trai, gọi anh trai tốt lắm, điều này thể hiện bọn anh cũng không lớn hơn bao nhiêu so với các em." Đỗ Hoành Nghị trông thấy vẻ mặt của bọn nhỏ đều trở nên rối rắm, nhanh chóng lên tiếng giải vây cho mọi người.
Sau đó lại nói với Sở Sở: "Sở Sở, em gọi bọn anh là anh trai, các em ấy theo em cùng nhau gọi bọn anh là anh trai cũng không có vấn đề gì hết cả."
"Vâng ạ."
Sở Sở vốn chỉ vì vấn đề lễ phép, thấy ba người Đỗ Hoành Nghị đều không để ý đến chuyện này, cậu cũng không miễn cưỡng bắt buộc đám nhỏ phải thay đổi cách xưng hô với mấy người Đỗ Hoành Nghị nữa.
Cả nhóm người cứ như vậy mà vô cùng sôi nổi đi về đồn Kháo Sơn.
Tục ngữ có câu, ba năm đứa trẻ con đã có thể làm nhà cửa ầm ĩ đến trời long đất lở, huống chi là cả một đám nhóc con, thanh thế lớn như vậy, ngay lập tức đã làm kinh động đến không ít người ở trong đồn, mọi người hôm nay đều không có việc gì, cho nên đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận