Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 886 -




“Tôi đưa cho Đô Đô ngửi thử.” Tần Thanh Man nhận lấy túi rồi đi đến chiếc giường.
“Đô Đô.” Tần Thanh Man đứng bên cạnh giường gọi sói con đang chơi đùa với Sở Sở.
Sói con nghe thấy giọng Tần Thanh Man lập tức bỏ rơi Sở Sở mà nhìn qua.
“Ngửi đi.”
Tần Thanh Man trước giờ chưa từng huấn luyện sói con, cũng không biết sói con có thể hiểu ý mình không, cô lấy miếng vàng từ trong túi chứng cứ ra, sau đó đưa xuống dưới mũi sói con.
“Khịt…”
Sói con ngửi khịt khịt miếng vàng ở gần, nó không thích thứ này, nó vẫn nhớ rõ có được món đồ này ở đâu.
Nhớ đến Triệu Tài đáng ghét, sói con giơ vuốt ra, dùng lực khua vào không trung mấy cái, giống như có gương mặt của Triệu Tài trong không khí vậy.
“Đô Đô, nhớ lấy mùi này.”
Tần Thanh Man thật sự chưa từng huấn luyện sói, chỉ có thể huấn luyện dựa vào các chương trình huấn luyện cảnh khuyển tìm ma túy trên tivi để chỉ dạy cho sói con.
Cô tin sói con thông minh nhất định hiểu được ý của mình.
“Đô Đô, nhóc phải ngửi cho kỹ vào, nhớ lấy mùi này đó.” Tần Thanh Man tiếp tục đưa miếng vàng đến gần mũi sói con.
Sói con nghiêng đầu, đôi mắt to trong veo nhìn Tần Thanh Man một cách tò mò.
“Nhớ mùi.” Tần Thanh Man vẫn kiên trì đưa miếng vàng đến gần mũi sói con.
Sói con sống với Tần Thanh Man được mấy tháng, có thể đoán ý qua sắc mặt.
Sau khi hiểu được ý Tần Thanh Man, nó miễn cưỡng ngửi miếng vàng ở gần, cuối cùng thè lưỡi rồi xoay đầu qua tránh miếng vàng, không chỉ vậy, có có quay mông lại với Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man thấy vậy lập tức để miếng vàng lại vào túi chứng cứ, đưa cho Phương Lỗ.
“Vậy… Là được rồi à?” Phương Lỗ cảm thấy như một trò đùa.
Tần Thanh Man bất lực nói: “Đô Đô không được huấn luyện chuyên môn, tôi cũng không dám chắc được hay không, chỉ là tôi cảm thấy có thể chuẩn bị kỹ một chút, cử người đi tìm mộ của Triệu Lão Tứ.”
Phần mộ này nhất định không ở trong thôn, đi tìm mộ của Triệu Lão Tứ sẽ không làm người trong thôn chú ý và cảnh giác.
“Tôi đã cử người đi rồi.”
Phương Lỗ trả lời Tần Thanh Man, đồng thời cũng có hơi lo lắng: “Tôi lo rằng miếng vàng này không ở trong quan tài của Triệu Lão Tứ, thế nên trong thôn cũng phải tìm, vừa rồi tôi và đồng chí Viên Hướng Dương đã cử người vào thôn, xem thử có thể phát hiện chỗ nào kỳ lạ hay không.”
“Đồng chí của chúng tôi đã phối hợp với đồng chí của đồn công an rồi.” Viên Hướng Dương gật đầu, thừa nhận sự hợp tác với Phương Lỗ.
“Đồng chí Hồng Vệ Quốc là công an đặc phái của thị trấn phía Nam, bọn họ tương đối hiểu rõ thôn Đoàn Kết, chúng tôi cho người đi tìm trước, tôi đoán nhất định bọn họ sẽ nghe ngóng được tin có giá trị, nhân lúc trời còn chưa tối, chúng ta ra ngoài đi dạo thử, chỉ cần chúng ta không quá đáng, thôn dân sẽ không ngăn cản đâu.”
Bây giờ Tần Thanh Man không định ở lại chỗ ở của thanh niên tri thức.
“Được, chúng ta ra ngoài xem thử, dẫn theo Đô Đô đi.” Phương Lỗ ủng hộ đề nghị của Tần Thanh Man.
“Tôi cũng cảm thấy nên đi ra ngoài.” Viên Hướng Dương gọi cảnh vệ viên của mình qua.
“Chúng ta chia nhau đi, hay là cùng đi?”
Tần Thanh Man nhìn về phía Phương Lỗ và Viên Hướng Dương, lúc này Sở Sở cũng ôm sói con đứng bên cạnh cô, tất cả đều chuẩn bị cả rồi.
“Cùng nhau đi đi.”
Phương Lỗ cảm thấy tình hình ở thôn Đoàn Kết hơi phức tạp, không yên tâm để Tần Thanh Man và Sở Sở hành động một mình.
Ánh mắt Tần Thanh Man xoay về phía Viên Hướng Dương.
“Cùng nhau đi.” Viên Hướng Dương cũng không yên tâm để Tần Thanh Man và Sở Sở hành động một mình, nếu hai người thật sự xảy ra chuyện gì, sau khi về, Vệ Lăng sẽ đập gãy chân anh ấy mất, vì nửa đời sau của mình, anh ấy nhất định phải đi theo bên cạnh hai chị em Tần Thanh Man.
“Vậy thì cùng nhau đi.”
Tần Thanh Man cũng không dây dưa, trực tiếp dẫn mấy người ra khỏi cửa.
Vừa ra khỏi chỗ ở của thanh niên tri thức, Tần Thanh Man lập tức để Sở Sở bỏ sói con xuống đất, sói con được tự do, lập tức chạy nhảy tung tăng, vừa chạy vừa quay đầu nhìn Tần Thanh Man.
Thấy Tần Thanh Man đuổi theo, nó lại càng phấn khích mà chạy tiếp.
Thôn Đoàn Kết có chút giống với đồn Kháo Sơn, xây trên núi, kiến trúc cũng làm bằng gỗ, cộng thêm việc cùng một bầu trời, sói con cứ nghĩ cứ việc chơi đùa giống như khi đồn Kháo Sơn, đi qua đi lại vài vòng trong chỗ ở của thanh niên tri thức để lại ký hiệu sau đó chạy ra khỏi cửa.
Một chú sói con đang đi hiên ngang trên đường trong thôn.
Không có một chút sợ sệt nào cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận