Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 790 -




"Văn phòng là của tất cả chúng ta, mỗi người chúng ta nên cố gắng góp một phần sức lực."
Lương Khang và Mạnh Phi nghe được lời nói của Tần Thanh Man cũng đứng lên như Bành Hiểu Nam.
"Các đồng chí, tan sở thôi, về nhà sớm một chút, ngày mai gặp lại." Tần Thanh Man đơn giản thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi văn phòng, cô biết mình là cán bộ duy nhất ở đây, những nhân viên khác cũng xấu hổ không dám rời đi.
Tần Thanh Man rời khỏi, ba người trong văn phòng mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống.
Lần này ngồi xuống, ba người không còn câu nệ như lúc Tần Thanh Man ở đó.
Dù sao Tần Thanh Man dù trẻ tuổi đến đâu cũng vẫn là cán bộ, khác với bọn họ.
“Tôi nói rồi mà đồng chí Tần Thanh Man rất hòa đồng, nhưng các người vẫn không tin." Lương Khang là người ngưỡng mộ Tần Thanh Man nhất, cô vừa rời đi, lập tức kiêu ngạo khoe khoang với hai đồng nghiệp của mình.
Mấy người bọn họ đã làm việc cùng một văn phòng ít nhất một năm, vì vậy rất quen thuộc với nhau, lén lút nói chuyện cũng rất thoải mái.
"Ngày đầu tiên đồng chí Tần đến đây, không ai trong chúng ta hiểu được tính cách và tính tình của đồng chí Tần, chú ý nhiều hơn không sai đâu. Hơn nữa tôi cũng thấy đồng chí Tần rất nghiêm khắc trong công việc. Sau này chúng ta cũng phải làm việc nghiêm túc hơn."
Bành Hiểu Nam là con gái, thận trọng hơn nên hai người còn lại cũng đều đồng ý với lời cô ấy nói.
"Hiểu Nam, không phải cô nói hôm nay đến nhà ông ngoại hỗ trợ sao? Cô đi trước đi, tôi và Lương Khang sẽ dọn dẹp văn phòng." Mạnh Phi đẩy kính trên mũi lên, ánh mắt quan tâm nhìn Bành Hiểu Nam.
Ba người họ đã làm việc với nhau một thời gian dài, ngày thường cũng có nói về chuyện gia đình.
"Không sao đâu, dù sao văn phòng cũng không lớn, ba người chúng ta cùng dọn dẹp sẽ nhanh hơn, tôi làm cùng các anh." Bành Hiểu Nam không hề trốn tránh trách nhiệm dọn dẹp vì lời nói của Mạnh Phi mà nhất quyết muốn ở lại.
"Hiểu Nam, em mau về đi, văn phòng không lớn lắm, anh và Mạnh Phi dọn dẹp không mất nhiều thời gian đâu."
Lương Khang đứng dậy, vươn vai, quay người rời khỏi văn phòng để lấy cây lau nhà.
Tan làm, bọn họ cũng nên dọn dẹp văn phòng sớm để về nhà cho sớm, dù trời có tối trễ nhưng không thể so với mùa hè, nếu không nhanh chóng dọn dẹp thì về đến nhà trời đã tối rồi.
"Lương Khang, Mạnh Phi, ngày mai tôi bưng trà rót nước cho các anh."
Nhìn thấy đám người Lương Khang thật sự không để ý, Bành Hiểu Nam nhanh chóng nở nụ cười rạng rỡ, sau đó cầm túi xách trên tay vui vẻ rời khỏi văn phòng.
Ngày tuyết rơi lớn như này, đương nhiên cô ấy không thích chạm vào nước lạnh, nước ở đây lạnh đến mức ngón tay cô ấy đau phát nhức.
May mắn thay, hai chàng trai trẻ trong văn phòng đều không phải là người tính toán chi li, mùa đông này số lần mà cô ấy dọn dẹp văn phòng đếm trên đầu ngón tay, dù không thể tránh khỏi nhưng cô ấy cũng sẽ cố gắng hết sức chọn làm những công việc như quét nhà.
Quét nhà sẽ không cần chạm vào nước lạnh, ngón tay cũng sẽ không bị đông cứng.
Bành Hiểu Nam vui vẻ rời đi, Lương Khang và Mạnh Phi thành thật dọn dẹp văn phòng, Tần Thanh Man rời đi sớm cũng không quay lại đồn trú mà hội họp với Hoàng Uyển Thanh ở công xã.
Hôm nay Hoàng Uyển Thanh chỉ làm việc nửa ngày, nhưng vì lo lắng cho tổng tuyển cử bên Tần Thanh Man, nên cô ấy dứt khoát xin nghỉ buổi chiều rồi cùng Trịnh Mỹ Cầm đến xã.
Hoàng Uyển Thanh đến hiện trường, mới biết hôm nay Tần Thanh Man bầu cử hồi hộp đến mức nào, hết việc này đến việc khác còn hưng phấn hơn xem kịch, hơn nữa còn khiến cô ấy càng thêm ngưỡng mộ Tần Thanh Man.
Dưới tình huống đó, vậy mà Tần Thanh Man thực sự đã lật ngược tình thế chỉ bằng vài câu nói.
Thật là quá giỏi mà.
Hoàng Uyển Thanh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy những lời Tần Thanh Man phản bác Vi Phàm không có gì xuất sắc, chỉ là nói sự thật, nhưng cô ấy biết rõ nếu bản thân gặp phải tình huống như vậy, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không nghĩ tới khả năng để đột phá thế cục như vậy.
Đây hẳn là sự nhanh trí mà cha đã từng nói với cô ấy.
Một số người khi gặp khủng hoảng thì suy nghĩ lại càng có trật tự và nhanh trí, trong khi những người khác lại lo lắng và bối rối, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ được gì, đây chính là sự khác biệt giữa người với người.
"Uyển Thanh, đã bảo là đừng có chờ, sao còn chờ hả? Bên ngoài lạnh như vậy."
Tần Thanh Man vừa ra khỏi công xã đã nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh, vội vàng đi tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận