Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 806 -




Trịnh Tuyết Tùng cũng đang có suy nghĩ này, sắp xếp nói: “Hai người đi khống chế người điều khiển xe, còn những người khác đi theo tôi nhanh lên.” Lúc này anh rất hưng phấn, bởi vì anh đoán Triệu Thiên Thành chắc vẫn còn ở trong Ủy ban Cách mạng cấp huyện.
"Dạ, đội trưởng."
Tất cả các thành viên trong đội công an đều đang kìm nén sự phấn khích của mình.
Đây là lần đầu tiên họ đến Ủy ban Cách mạng cấp huyện để bắt người, trước đây chỉ thấy người của Ủy ban Cách mạng cấp huyện kiêu ngạo dẫn người đi bắt người ở các phòng ban khác, ngay cả đồn công an của bọn họ cũng từng có người bị bắt.
Mọi người từ lâu đã bất mãn với Ủy ban Cách mạng cấp huyện.
Nhóm người Trịnh Tuyết Tùng đến vừa đúng lúc, vừa đến cổng sau của Ủy ban Cách mạng cấp huyện đã suýt nữa đụng phải một người từ trong đi ra ngoài.
Chủ yếu là người đi ra ngoài cúi thấp đầu, không nhìn thấy người.
Lúc này suýt chút nữa va vào nhau, hai bên mới chạm mắt nhau, nhìn thấy rõ đối phương.
Triệu Thiên Thành biết Trịnh Tuyết Tùng.
Hồi đó Ngô Vệ Dân xảy ra chuyện, cũng là Trịnh Tuyết Tùng dẫn người đến nông trường Hồng Kỳ.
Đương nhiên, Trịnh Tuyết Tùng cũng biết Triệu Thiên Thành, thân là công an, trời sinh anh đã có trí nhớ tốt.
"Triệu Thiên Thành." Trịnh Tuyết Tùng xác nhận thân phận của Triệu Thiên Thành.
"Ừ." Triệu Thiên Thành trả lời theo bản năng, trả lời xong, anh ta mới ý thức được có gì đó không đúng, chưa kịp chạy trốn, anh ta đã lập tức bị nhóm người Trịnh Tuyết Tùng đè xuống đất, đồng thời, một còng tay bạc khóa vào cổ tay Triệu Thiên Thành.
"Thả tôi ra, mau thả tôi ra."
Triệu Thiên Thành cố gắng giãy giụa, anh ta không muốn đến đồn công an huyện.
"Triệu Thiên Thành, đàng hoàng một chút, cậu biết tại sao chúng tôi đến bắt cậu mà, nếu cậu muốn làm mất mặt mũi người nhà thì cứ hét đi, hét cho mọi người đến đông hơn, đến lúc đó xem ai mất mặt."
Trịnh Tuyết Tùng nói xong, từ trong túi móc ra giấy chứng nhận của mình, đưa ra trước mặt Triệu Thiên Thành một lúc lâu.
Thời gian đủ để Triệu Thiên Thành thấy rõ ở trên đó viết cái gì.
Triệu Thiên Thành ỉu xìu, không dám kêu nữa, thậm chí không dám cả ngẩng đầu lên, anh ta thật sự không muốn nhìn thấy ánh mắt soi mói của người xung quanh, loại ánh mắt đó khiến anh ta vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
"Triệu Thiên Thành, thành thật khai báo đi, cậu giấu thư của Hoàng Uyển Thanh ở đâu?" Trịnh Tuyết Tùng muốn nhanh chóng lấy được vật chứng.
“Ở trong vỏ gối trên giường của tôi.” Triệu Thiên Thành không dám không khai.
"Nhà nào?" Trịnh Tuyết Tùng hỏi tiếp.
“Nhà ở thị trấn Hồng Kỳ.” Triệu Thiên Thành thành thật khai.
"Tiểu Trâu, cậu đi thông báo cho Lưu Vũ, bảo cậu ấy dẫn người đến thị trấn Hồng Kỳ lục soát nhà ở của Triệu Thiên Thành, tìm bức thư." Trịnh Tuyết Tùng lập tức nói với người bên cạnh, nếu đã bắt được Triệu Thiên Thành ở bên ngoài Ủy ban Cách mạng cấp huyện, thì cũng không cần kinh động người bên trong.
"Dạ, đội trưởng."
Tiểu Trâu lập tức đi bằng cửa sau Ủy ban Cách mạng cấp huyện, vừa bước vào đã thấy người gác cổng.
Người gác cổng đã sớm sợ ngây người, hoàn toàn không dám ngăn cản.
"Đội trưởng, người trên xe là Triệu Dũng Quân, con trai cả của Triệu Tài. Theo lời giải thích của ông ta, ông ta tới đây là để đưa Triệu Thiên Thành về quê. Dự định để Triệu Thiên Thành ở quê một thời gian, đợi mọi chuyện kết thúc thì sẽ quay lại đón." Một công an đi khống chế chiếc xe đến gần, báo cáo với Trịnh Tuyết Tùng.
"Đưa tất cả trở về đồn."
Trịnh Tuyết Tùng suy nghĩ một lúc, không có ý định để Triệu Dũng Quân đi.
Chỉ cần bây giờ anh để Triệu Dũng Quân đi, đoán là còn chưa đến đồn công an, Triệu Tài đã nhận được tin tức.
“Vâng.” Mấy thành viên trong đội lập tức áp giải Triệu Thiên Thành lên xe.
Sau đó dưới sự giám sát của nhóm người Trịnh Tuyết Tùng xe lái đến đồn công an huyện, từ Ủy ban Cách mạng cấp huyện đến đồn công an huyện chỉ có vài bước chân, nhưng Trịnh Tuyết Tùng và toàn bộ thành viên trong đội đều cảnh giác và căng thẳng, đến khi xe tiến vào đồn công an, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi bọn họ thực sự sợ Triệu Tài sẽ dẫn một đám người tới ngăn cản bọn họ.
Nếu là chặn xe trên đường thì đúng là không dễ xử lý, giờ đã trở về đồn công an, cho dù Triệu Tài có bao nhiêu lá gan đi nữa, cũng không dám dẫn người xông thẳng vào đồn công an huyện để cướp người.
"Đội trưởng."
Ngay lúc nhóm người Trịnh Tuyết Tùng đang thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Trâu cũng dẫn đội của Lưu Vũ trở về đồn công an.
"Lưu Vũ, cậu dẫn người người lái xe đến thị trấn Hồng Kỳ, nhất định phải lấy được vật chứng càng sớm càng tốt." Trịnh Tuyết Tùng ra lệnh cho Lưu Vũ.
Lưu Vũ lập tức dẫn theo một công an, đi xin xe từ đồn.
Dưới tình huống này, cách nhanh nhất là lái xe đến thị trấn Hồng Kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận