Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 829 -




Đối mặt với sự quát tháo và phủ nhận của Cao Diệp Phương, Vạn Lương giống như người tình hoàn mỹ nhất bao dung nhìn Cao Diệp Phương, nói: “Phương Phương, anh biết em ghét bỏ anh làm em mất mặt, nhưng em không thể phủ nhận quan hệ thật sự của chúng ta.”
Cao Diệp Phương sắp bị Vạn Lương ép điên rồi.
Lúc này Vạn Lương nói như vậy chính là kiểu chiêu trò mà đồng đội cũ của Hoàng Uyển Thanh dùng với rất nhiều người, cô ta chưa bao giờ biết chiêu trò này cứ thế rơi vào đầu mình sẽ khó chịu đến nhường nào.
Rõ ràng biết đối phương đang nói hươu nói vượn, nhưng mặc kệ cô ta giải thích thế nào cũng không ai tin tưởng.
Ngay bây giờ Cao Diệp Phương vô cùng căm hận Vạn Lương.
Nếu trong tay có dao, cô ta nhất định phải cho Vạn Lương một dao, không để cho tên hỗn đản này nói hươu nói vượn hãm hại cô ta.
“Đồng chí Cao Diệp Phương, bình tĩnh, tức giận sẽ ảnh hưởng đến thân thể, cẩn thận thai nhi.”
Tần Thanh Mạn vô cùng vui vẻ đâm thêm dao cho Cao Diệp Phương.
Lý Hồng Nghĩa cũng bất mãn nhìn Cao Diệp Phương một cái, sau đó vừa nhanh chóng ghi chép vừa hỏi Vạn Lương: “Đồng chí Vạn Lương, anh nói tiếp đi.”
Bởi vì không phải án hình sự, anh ta đặt câu hỏi cũng xem như khá lịch sự.
Từ xưng hô có thể thấy được.
Vạn Lương sớm có chuẩn bị, nói tiếp: “Năm ngoái quản lý tiền nhiệm phải đi công tác một chuyến, nông trường chúng tôi có giống mới, quản lý tiền nhiệm đại diện cho nông trường lên tỉnh thành, bởi vì sản lượng của chủng loại mới khá tốt, cuối cùng cùng mấy vị đồng chí nông trường khác tiến cử lên thủ đô, tôi cũng đi theo quản lý tiền nhiệm đến thủ đô.”
Lời nói dối tốt nhất là chín phần sự thật và một phần giả dối.
Vạn Lương nói đến đây, nông trường có rất nhiều người cũng không tự chủ được gật đầu, việc này mọi người đều biết, chuyện duy nhất không biết là Vạn Lương và Cao Diệp Phương quen biết ở thủ đô như thế nào.
Vạn Lương thấy không ít người tin lời nói dối, mới nói tiếp: “Tới thủ đô, một ngày nọ ở khách sạn trời xui đất khiến quen biết đồng chí Cao Diệp Phương, khi đó tôi rất hăng hái, mặc một thân quần áo cán bộ chỉnh tề.”
Vạn Lương nói đến đây, trong mắt như có hoài niệm.
Anh ta thật sự hoài niệm.
Hoài niệm khung cảnh.
Khi đó Ngô Viễn Minh còn là quản lý nông trường, anh ta ở nông trường cũng sắp dưới một người trên vạn người, năm ngoái cũng là lần đầu tiên anh ta đến thủ đô, thủ đô phồn hoa làm cho anh ta khó có thể quên trong một thời gian dài.
Hôm nay nghĩ lại tôi cảm thấy có một loại vinh dự lớn.
“Anh nói bậy, năm ngoái tôi không ở khách sạn, làm sao tôi có thể quen biết anh.” Cao Diệp Phương biết không ai tin, nhưng cô ta vẫn cãi lại, năm ngoái cô ta còn đang nồng thắm với một người đàn ông ở thủ đô, sao có thể quen biết Vạn Lương chỗ nhỏ bé này.
Coi như nhìn thấy đi chăng nữa, cô ta cũng tin tưởng chính mình nhìn mấy người đó qua lỗ mũi.
Thân phận hai người khác nhau một trời một vực, làm sao cô ta có thể để mắt tới Vạn Lương.
“Phương Phương, anh không có nói bậy, em đã quên, lúc trước là em va vào anh đấy, túi xách của em bị rơi, anh nhặt lên cho em, chúng ta vì thế mới quen nhau, sau đó…” Vạn Lương ngừng lại một khoảng trống thích hợp.
Khoảng trống này, sẽ làm cho mọi người ở hiện trường rất tò mò.
Dù sao Vạn Lương đã từng là kiểu nhân mô cẩu dạng*, rất được các cô gái yêu thích.
Nhân mô cẩu dạng: vẻ bề ngoài là người nhưng bên trong phẩm chất thấp kém, hành xử tồi tệ.
Nhân mô cẩu dạng: vẻ bề ngoài là người nhưng bên trong phẩm chất thấp kém, hành xử tồi tệ.
“Là giả, là giả, anh nói bậy!” Cao Diệp Phương phẫn nộ nhìn chằm chằm Vạn Lương, nếu không phải bị Tần Thanh Mạn giữ lại, cô ta có thể lao tới trước mặt Vạn Lương hung hăng cho đối phương một cái tát.
“Phương Phương, sao em nhẫn tâm vậy, đã từng thề non hẹn biển em đều quên hết sao, bằng không, sao em lại tới thôn này của chúng ta, việc em tới nông thôn, là do chúng ta đã hứa hẹn rồi.”
Vạn Lương vô cùng thâm tình nhìn Cao Diệp Phương, cho dù biết rõ Cao Diệp Phương đã chuyển sang ôm ấp Triệu Thiên Thành, nhưng anh ta vẫn si tình.
Trong đám người không ít cô gái nhìn Vạn Lương ánh mắt lấp lánh.
Bất cứ cô gái nào cũng thích có một tình yêu lãng mạn như vậy.
Nếu không phải Tần Thanh Mạn biết rõ tính cách của Vạn Lương, thiếu chút nữa cũng cho rằng lời đối phương nói đều là sự thật, nhưng chính vì hiểu Vạn Lương là người như thế nào, cô mới không thể không cảm thán trong lòng.
Đúng là tài năng.
Nhìn Cao Diệp Phương nghẹn uất, Tần Thanh Mạn thiếu chút nữa phụt cười thành tiếng, hay cho một chiêu lấy độc trị độc, xem ra kẻ ác đang bị kẻ ác trừng phạt.
“Tôi… Tôi về nông thôn vì… Vì…” Cao Diệp Phương nhìn vô số ánh mắt nhìn về phía mình không giải thích nổi, cô ta căn bản cũng không muốn tới nông thôn này, cô ta tới đây để tránh bị người phụ nữ luống tuổi có chồng làm hại.
Nhưng cô ta nào dám nói ra chuyện ở thủ đô, nếu bị Chu Kinh Quốc biết, cô ta cũng không có khả năng vào cửa nhà họ Chu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận