Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 459 -




Đối với sự trưởng thành của Hoàng Uyển Thanh, Tần Thanh Man hết sức vui mừng, nhìn thoáng qua Trịnh Mỹ Cầm đã đang quét chuồng bò thay cho Hoàng Uyển Thanh, rồi nói với Hoàng Uyển Thanh: "Chị Mỹ Cầm là người của đồn Kháo Sơn chúng tôi, rất đáng tin cậy, nếu cô còn cảm thấy băn khoăn, sau này nếu có khả năng thì giúp lại chị ấy là được."
"Vâng."
Hoàng Uyển Thanh vẫn rất nghe lời Tần Thanh Man.
"Đi thôi, chúng ta đi tới ký túc xá của cô xem xem." Tần Thanh Man xách đồ lên cũng không có ý định để Hoàng Uyên Thanh cầm lấy.
Không phải là chê mùi ở trên người Hoàng Uyển Thanh, mà là lo lắng đồ ăn sẽ bị ô nhiễm.
"Vâng." Hoàng Uyển Thanh không thấy được sự chê bai từ trên mặt của Tần Thanh Man cho nên liền biết Tần Thanh Man cũng không có ý xem thường trên người mình bẩn, mang theo tâm trạng vui sướng, Hoàng Uyển Thanh dẫn Tần Thanh Man đi về ký túc xá của mình.
Vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích tình hình ở ký túc xá.
Tần Thanh Man là con gái, cô ấy lo Tần Thanh Man sẽ sợ hãi, cho nên liền nói ra chuyện ở trong ký túc xá đã có mấy người chết từ sớm.
Nếu như Tần Thanh Man không dám vào trong, Hoàng Uyển Thanh cũng sẽ không đưa người vào nữa.
Tần Thanh Man là người tới từ hiện đại, cũng không mê tín như vậy, đối với căn phòng đã từng có người chết cũng không cảm thấy có điều gì phải kiêng kị cả, ngược lại còn rất tò mò chuyện một căn phòng vì điều gì mà có nhiều người từng chết đến như vậy, "Người chết bệnh hay là…?"
Hoàng Uyển Thanh lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Mấy người chết là những người thực sự ở trong chuồng bò."
Tần Thanh Man vừa nghe tới chuồng bò là hiểu ngay.
Ở chuồng bò không phải là chuyện mới xuất hiện trong 10 năm, mà ở thời kỳ đầu giải phóng đã có rồi, bối cảnh của những người này thông thường đều sẽ bị nhận định là có vấn đề, có một số người là người bản địa, cũng có một số người là từ những nơi khác chuyển xuống.
Tần Thanh Man ở sâu trong lòng thở dài một tiếng, cũng không hỏi nữa.
Bởi vì cô biết những người này vì sao mà chết.
Có lẽ là do không chịu được tra tấn, cũng có thể là bị chính quyền địa phương bức ép quá mức, hoặc cũng có thể là bởi vì bệnh nặng quấn thân, cuối cùng thực sự không qua nổi 10 năm cho nên cứ như vậy mà "ra đi" sớm.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Tần Thanh Man trở nên rất nặng nề.
Bởi vì cô nhớ đến ông nội của cô, là ông nội ruột.
Bởi vì ông nói của cô cũng là mất đi như vậy, chỉ để lại bà nội cô một thân một mình nuôi dưỡng một đứa trẻ mới có 7, 8 tuổi, một người phụ nữ sau khi mất đi chồng mình khó khăn đến nhường nào, Tần Thanh Man đã tận mắt thấy được từ trên người bà nội mình.
Cũng có thể hiểu được về 10 năm tàn khốc này thông qua đôi ba lời kể lại của bà nội.
"Thanh Man, cô đừng chê nha." Ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh thực sự cách chuồng trâu không xa lắm, đi không tới mấy phút là đã đến rồi.
Là một dãy nhà ngói lụp xụp.
Gian đầu tiên chính là ký túc xá của Hoàng Uyển Thanh.
Sau khi mở cửa, Hoàng Uyển Thanh đứng ở cửa ký túc xá hơi thấp thỏm nhìn Tần Thanh Man, hai người không gặp mặt hơn một tháng, hai bên đều không có gì thay đổi.
Tần Thanh Man không hài lòng trừng mắt với Hoàng Uyển Thanh một cái, dẫn đầu bước vào cửa, "Uyển Thanh, nếu lần sau cô còn nói những lời như vậy thì đừng coi tôi là bạn bè nữa, tôi về sau cũng sẽ không nhận làm bạn bè của cô nữa đâu."
"Đừng nha, Thanh Man, về sau tôi sẽ không nói những lời như vậy nữa đâu."
Hoàng Uyển Thanh nhanh chóng nhận sai, cùng lúc đó tâm trạng cũng vui vẻ đến mức có thể nhảy nhót luôn.
"Thanh Man, cô tự mình tìm chỗ ngồi đi, trước tiên tôi đi rửa mặt một chút đã, cô đợi tôi một lúc." Hoàng Uyển Thanh mặc dù ở nơi cách chuồng trâu rất gần, nhưng cô ấy rất chú trọng đến việc vệ sinh cá nhân, mỗi lần trước khi tiến vào ký túc xá đều sẽ ở bên ngoài múc nước sửa soạn bản thân một chút rồi mới đi vào.
Cho dù có làm như vậy thì cũng không thể tiêu trừ hoàn toàn mùi vị thoang thoảng ở trên người, nhưng cô ấy vẫn kiên trì tự mình sửa soạn như vậy.
Tần Thanh Man vào cửa liền trông thấy bếp lò, lửa hiển nhiên đã được chặn lại, mặc dù độ lửa không đủ, nhưng nhiệt độ trong phòng cao hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Trông thấy bếp lò, Tần Thanh Man mới thực sự yên tâm hơn một chút.
Trước đó cô thực sự rất lo ở nông trường sẽ có người ăn bớt bếp lò của Hoàng Uyển Thanh, phải biết rằng ở nơi này của bọn họ mùa đông lạnh vô cùng, trong phòng nếu không có bếp lò chắc chắn sẽ có thể khiến người ta chết cóng.
Xem ra những người này hành hạ Hoàng Uyển Thanh đúng là hành hạ thật, nhưng cũng biết không dám làm ra chuyện ảnh hưởng đến tính mạng.
Mặc dù phòng là phòng tập thể, nhưng không gian cũng không lớn lắm, bởi vì lụp xụp hơn so với các căn phòng bình thường khác, cho nên lấy sáng cũng không được tốt lắm, cộng thêm việc khả năng đã có mấy người chết, bên trong phòng đúng là mang lại cho người ta cảm giác có hơi bức bối và ngột ngạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận