Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 767 -




“Đồng chí Phương Minh Kiệt, ông nói đi, ông tới khống chế mọi người.”
Hà Kiến Bạch biết rõ Tần Thanh Man nói đúng, lập tức giao nhiệm vụ khống chế mọi người cho bí thư đảng ủy công xã Phương Minh Kiệt.
Phương Minh Kiệt kiêm hai chức vị then chốt của thị trấn Hồng Kỳ, người biết ông ấy rất nhiều. Ông ấy lên tiếng có tác dụng hơn phó huyện trưởng Hà Kiến Bạch cả năm chưa đến Hồng Kỳ một lần.
“Xã trưởng, loa.”
Trịnh An Quốc đoán được bên ngoài công xã sẽ đông người, lúc đi ra cũng lấy loa theo, lúc này thấy nhiệm vụ giao cho Phương Minh Kiệt, lập tức nhét loa trong tay vào tay Phương Minh Kiệt.
Lúc này cũng không phải là lúc từ chối hay nói cảm ơn, Phương Minh Kiệt giơ loa lên hô to với đám người: “Các đồng chí, tôi là bí thư đảng ủy công xã Phương Minh Kiệt, mọi người đứng tại chỗ không được nhúc nhích.”
Giọng nói của Phương Minh Kiệt thì mọi người khá là quen thuộc.
Bởi vì công xã thường xuyên thông báo, có đôi khi thông báo do Phương Minh Kiệt đọc, cho nên ông ấy vừa lên tiếng, hiện trường lập tức yên tĩnh lại.
Mọi người không chỉ yên tĩnh, ngay cả cơ thể cũng đứng bất động tại chỗ.
Trong thời kỳ này thì dân chúng rất dễ quản lý, mọi người đều cực kỳ nghe lời lãnh đạo. Phương Minh Kiệt bảo mọi người không được chen chúc, mọi người bèn đứng bất động tại chỗ, cũng không chen chúc. Tuy rằng xung quanh còn có không ít người đang tới gần công xã, nhưng tất cả mọi người đều giữ khoảng cách thích hợp.
Cứ như vậy, chỉ cần mọi người không loạn, sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Tần Thanh Man thấy Phương Minh Kiệt khống chế được hiện trường, cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hiện trường chưa chắc sẽ xuất hiện sự kiện giẫm đạp, nhưng đề phòng với chuyện chưa xảy ra vẫn là điều tốt,
Tần Thanh Man thở phào nhẹ nhõm, nhóm Hà Kiến Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả sắc mặt của Chu Kinh Quốc và Giang Nguyên Khôi cũng dễ nhìn hơn một chút.
Nhiều người tụ tập ở cổng công xã như vậy, nếu thật sự xảy ra sự kiện giẫm đạp, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm. Nhất là người quản lý dân binh như Giang Nguyên Khôi, xảy ra chuyện thì ông ấy là người chịu trách nhiệm đầu tiên.
“Đồng chí Kinh Quốc, người… Người đông quá đi.”
Giang Nguyên Khôi giơ ống tay áo lên lau mồ hôi trên trán.
Giữa mùa đông, bởi vì căng thẳng mà vừa rồi đầu ông ấy toát đầy mồ hôi, lúc này thấy Phương Minh Kiệt đã khống chế hiện trường, ông ấy mới dám lau mồ hôi.
Chu Kinh Quốc không có trả lời Giang Nguyên Khôi mà nhìn những người ở hiện trường. Nhìn thấy những người này, ông ta biết hôm nay có lẽ không đọ nổi Tần Thanh Man.
Tuy rằng ông ta đã chuẩn bị không ít, nhưng Tần Thanh Man cũng có chuẩn bị mà đến.
“Đồng chí Hà, người quá nhiều, chúng ta nhất định phải tốc chiến tốc thắng để cho quần chúng về nhà. Chỉ khi đám người thật sự giải tán thì nguy cơ mới thật sự được giải quyết.” Tần Thanh Man thấy mọi người đều bận rộn lau mồ hôi, lại vội vàng khuyên nhủ.
“Đồng chí Tần Thanh Man nói đúng, chúng ta nhất định phải để quần chúng triệt để giải tán mới an toàn.”
Phương Minh Kiệt hoàn toàn tán thành lời nói của Tần Thanh Man.
Mấy cán bộ công xã như Trịnh An Quốc và Tiền Tương Dương cũng nhìn Hà Kiến Bạch rồi gật đầu.
Bọn họ đều hoảng hốt trước số người ở hiện trường, đã nhiều năm không có xuất hiện tình huống đầu người nhốn nháo thế này. Lần gần nhất có nhiều người như vậy là lúc vừa mới giải phóng, công xã mở đại hội đấu địa chủ.
Mặc dù lần trước không xuất hiện sự kiện giẫm đạp, nhưng cũng có không ít đồng chí bị chen chúc đến mức toàn thân đều là vết bầm tím.
Sau khi đám người giải tán, trên mặt đất có vô số các loại giày.
Năm đó chính mắt Phương Minh Kiệt và Trịnh An Quốc chứng kiến qua cảnh tượng chật chội ấy, cực kỳ giống với ngày hôm nay.
Trời lạnh, mọi người chen chúc cùng một chỗ cũng ấm áp, chỉ sợ lần này có người không biết tác hại mà cố ý chen chúc, đến lúc đó xảy ra chuyện thì thật sự sẽ là chuyện lớn.
“Vậy thì tốc chiến tốc thắng đi.” Hà Kiến Bạch là một lãnh đạo biết xem xét đề nghị, thấy mọi người đều nhấn mạnh tính nghiêm trọng của tình thế, lập tức để Phương Minh Kiệt chủ trì cuộc bầu cử chức chủ nhiệm hội phụ nữ của công xã.
Tình huống đặc biệt, cũng không cần để người giám sát từ huyện đến như ông ta làm chủ trì, cứ để Phương Minh Kiệt chủ trì đi.
Dân chúng thị trấn Hồng Kỳ đều biết Phương Minh Kiệt, đây mới là điều quan trọng nhất.
Phương Minh Kiệt cũng không từ chối, quay đầu vẫy tay, lập tức có người mang ghế cao đến bên cạnh Phương Minh Kiệt.
Phương Minh Kiệt bước lên băng ghế.
Ông ấy đứng trên băng ghế dài để cho những người đứng ở xa nhìn rõ.
Mọi người im lặng đứng nghe.
Đặc biệt là người của đồn Kháo Sơn, họ vô cùng kích động nhìn về phía mấy người Phương Minh Kiệt và Tần Thanh Man, họ đến trấn trên để giúp Tần Thanh Man tranh cử vị trí chủ nhiệm hội phụ nữ công xã.
“Các đồng chí, mọi người đều biết hôm nay là ngày công xã vận động bầu cử vị trí chủ nhiệm hội phụ nữ, hiện tại đã có hai đồng chí bước vào vòng bỏ phiếu cuối cùng, một là đồng chí Tần Thanh Man đến từ đồn Kháo Sơn, một là đồng chí Vi Phàm đến từ đồn Thạch Đầu, hai vị đồng chí này đều rất xuất sắc, nhưng vị trí chủ nhiệm hội phụ nữ công xã chỉ có một.”
Đối mặt với quần chúng nhân dân, Phương Minh Kiệt trước tiên muốn nói rõ mọi chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận