Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 509 -




Vệ Lăng thấy sói con ầm ĩ, Sở Sở cũng cảm nhận được liền vội vàng cúi đầu xuống.
“Không được bế, em mau ăn đi, ăn xong thì đưa Đô Đô ra ngoài.” Tần Thanh Man không đồng ý cho sói con lên bàn.
Nhà ăn là chỗ mọi người ăn cơm, sói con dù sao cũng là động vật mà động vật thì không thể ngồi lên bàn giống người được.
Đây là lễ nghi cơ bản.
“Em biết rồi chị.” Sở Sở hiểu ý của Tần Thanh Man, nhanh chóng cắn bánh bao trong tay.
Vội vàng ăn, thiếu chút nữa bị nghẹn, phải uống một ngụm canh mới trôi được.
Canh là nhà ăn cho.
Uống một ngụm, Sở Sở phải ngừng một lúc mới nuốt cạnh xuống.
May mà đây không phải lần đầu tiên cậu uống canh thế này, nếu không thì chắc cậu phun ra ngoài thật mất, má phun ra ngoài như vậy là bất lịch sự.
Tần Thanh Man nhìn vẻ mặt Sở Sở lúc uống canh, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó tả.
Cuối cùng cô cũng được chính miệng thường thức tài nấu nướng của Hoàng Hưng Nghiệp, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc mấy người Đỗ Hoành Nghị đến nhà mình lại đói như vậy.
Tần Thanh Man vốn cho rằng vấn đề là do thời đại này vật tư thiếu thốn, không ngờ mấy người Đỗ Hoàng Nghĩ đói là vì thèm ăn, thèm ăn do bị đầu bếp Hoàng tra tấn lâu ngày.
“Lần sau không đến sư đoàn nữa, chúng ta ăn ở nhà.”
Vệ Lăng cũng nhìn ra được hai chị em Tần Thanh Man có ý kiến với tài nấu nướng của Hoàng Hưng Nghiệp, nhỏ giọng nói một câu.
“Được.”
Sau khi được chính miệng thưởng thức tài nấu nướng của Hoàng Hưng Nghiệp, hai chị em Tần Thanh Man vô cùng cảm động, nhất trí tán thành ý kiến của Vệ Lăng.
“Anh rể.” Sở Sở nhìn Vệ Lăng, muốn nói lại thôi.
“Được rồi, em mau ăn đi, Đô Đô chờ em lâu lắm rồi đấy. Em còn không mau ăn xong rồi đưa nó ra ngoài thì chị đoán tên nhóc này sẽ quậy tung lên đấy.” Tần Thanh Man hiểu Sở Sở đồng tình với Vệ Lăng, nói.
“Dạ.” Sở Sở nhanh chóng cúi đầu gặm bánh bao.
Vệ Lăng đưa tay xoa đầu Sở Sở, dặn dò: “Lát nữa để Đỗ Minh dẫn em với Đô Đô đi chơi, trong sư đoàn chỗ nào đi được chỗ nào không đi được cậu ấy đều biết.”
Tuy Sở Sở chỉ là trẻ con nhưng trong sư đoàn cũng có rất nhiều nơi không thể đến.
“Em biết rồi anh rể.”
Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu.
Quả thực hôm nay Tần Thanh Man không có thời gian chăm sóc Sở Sở, thấy Vệ Lăng sắp xếp người cũng thấy yên tâm, không quan tâm nữa.
Một nhà ba người ăn trưa xong nhỏ giọng nói chuyện một hồi mới tách ra.
Chia ra ba hướng.
Vệ Lăng đến quân đoàn của mình làm việc, Tần Thanh Man đến nhà bếp, sư đoàn đã mổ lợn xong, thịt đã chất vào trong bếp. Cho dù là làm lạp xưởng hay dồi thì đều cần làm trong bếp.
Hai người lớn đều có chuyện chính phải làm nên đương nhiên Sở Sở sẽ tự chơi.
Đỗ Minh đưa cậu đi dạo quanh sư đoàn.
Coi như là dắt sói đi dạo.
Sói con ăn thịt băm xong tinh thần phấn chấn hẳn lên, hoàn toàn không cần Sở Sở bế, tự chạy lên thăm thú sư đoàn.
Nhớ năm đó ba Tiểu Hắc của nó còn cảm thấy sư đoàn vô cùng nguy hiểm, không dám tới còn nó thì khen ngược, ké được phúc khí của Vệ Lăng, không chỉ nghênh ngang vào sư đoàn mà còn thảnh thơi đi dạo tiêu thực.
“Đô Đô, em không được chạy lung tung, lạc là không tìm được nhà đâu đấy.”
Sở Sở đi theo sau sói con uy hiếp nó, chủ yếu là sói con chạy nhanh cậu không đuổi kịp.
“Sói nhà em chạy nhanh thật đấy.” Đỗ Minh đuổi theo cũng có chút quá sức.
Một người lớn như cậu ấy còn không đuổi kịp, chỉ có thể cố gắng đuổi theo. Mà đuổi như vậy không chỉ mệt mà còn hao tổn tinh thần.
“Biết thế đã buộc dây cho Đô Đô rồi.” Sở Sở thở hồng hộc chạy theo, hai chân khó địch bốn chân, quan trọng hơn Đô Đô là sói con, mà sói thì không hiểu tiếng người.
Sói mà ngang lên thì đâu cũng dám chạy.
“Anh cảm thấy hình như sói con chạy đuổi theo mùi đằng trước, không biết có phải là đi tìm Trung đoàn trưởng không.” Đỗ Minh nhìn thoáng qua kiến trúc bên cạnh, lập tức đoán ra được hành động của sói con.
Sở Sở không biết Vệ Lăng ở đâu nhưng nghe nói sói con đuổi theo Vệ Lăng liền do dự, “Như vậy có quấy rầy anh rể làm việc không ạ?”
Đỗ Minh có chút không biết phải trả lời Sở Sở như thế nào.
Nói thế nào nhỉ, Vệ Lăng lúc làm việc sẽ vô cùng nghiêm túc, bình thường không được phép phạm sai lầm, trừng phạt những binh sĩ mắc lỗi rất nặng nhưng trước đó cậu ấy thấy cách Vệ Lăng ở chung với hai chị em Tần Thanh Man, không biết nếu Sở Sở mắc lỗi thì Vệ Lăng sẽ xử lý như thế nào.
“Anh Đỗ Minh?”
Sở Sở không thấy Đỗ Minh trả lời, nhịn không được mà gọi một tiếng.
Chủ yếu là cậu thực sự không đuổi kịp sói con.

Bạn cần đăng nhập để bình luận