Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 850 -




Triệu Tài bị âm thanh hô hào báo cáo to lớn của đồn Kháo Sơn làm giật mình, đây là lần đầu tiên ông ta thấy dân chúng bình thường không sợ hồng vệ binh, bây giờ hông ta mới hiểu tại sao con rể Chu Kinh Quốc không thể triển khai vận động toàn diện ở công xã Hồng Kỳ.
Chỉ riêng đồn Kháo Sơn thôi mà đã dũng cảm thế này, nếu những đồn khác cũng như thế…
Triệu Tài không dám tưởng tượng.
“Tôi nhắc nhở ông lần nữa, lấy chứng cứ ra đây, nếu không lấy ra được thì thủ trưởng sư đoàn XXX là tôi có căn cứ để nghi ngờ các người là phần tử mà kẻ địch ngoài biên giới sắp xếp vào trong dân chúng, sư đoàn chúng tôi có quyền bắt giữ và thẩm vấn các người.”
Ánh mắt Vương Thừa Bình nhìn Triệu Tài cực kỳ lạnh lùng.
Đến lúc này ông ấy mới sợ, may mà ông ấy đến kịp lúc, nếu không Sở Sở mà xảy ra chuyện thì ông ấy phải ăn nói với Vệ Lăng thế nào.
Lúc này Vệ Lăng đang thực hiện nhiệm vụ bí mật.
Nếu Triệu Tài không nêu ra được lý do nào thì ông ấy thực sự nghi ngờ có phải người này câu kết với đám người ở nước ngoài không, nếu không sao lại luôn động đến người nhà Vệ Lăng lúc anh đang thực hiện nhiệm vụ bí mật.
“Tôi là Triệu Tài, thư ký ủy ban cách mạng cấp huyện, hôm nay nhận được báo cáo của quần chứng nói đồng chí Tần Thanh Man cất giấu vàng trong nhà nên tôi mới dẫn người của ủy ban cách mạng đến đồn Kháo Sơn kiểm tra, chúng tôi có thủ tục đầy đủ, không làm trái quy định.”
Triệu Tài cố gắng bình tĩnh lại, lúc này bình tĩnh mới có đường lui.
“Nổ súng với một đứa trẻ sáu tuổi là đúng quy định sao?” Hoàng Hải Quân ghét nhất người bên ủy ban, không khỏi châm chọc.
“Sói con của cậu bé làm người bị thương trước.”
Triệu Tài già mồm.
“Rõ ràng là mấy người không nói mà cứ đòi vào, nhân lúc nhà chúng tôi không có ai mà phá cửa lục tung lên, Đô Đô nhà tôi là động vật chứ không phải là người, sao mà biết mấy người là ai, mấy người về xem có ai đến nhà người khác vừa đập phá vừa lục tung lên mà không tưởng người xấu không, sao lại phải nể nang người xấu chứ?” Sở Sở bực mình ngồi trong lòng Vương Thừa Bình mắng Triệu Tài.
Có Vương Thừa Bình làm chỗ dựa, cậu nhóc chẳng sợ hãi chút nào.
“Mấy người xông vào nhà dân bất hợp pháp?” Ánh mắt Vương Thừa Bình nhìn Triệu Tài càng lạnh lùng hơn, ông ấy nhận được điện thoại của Phương Lỗ nên mới chạy đến, đương nhiên biết Triệu Tài chó cùng rứt giậu đến gây rối với Tần Thanh Man.
Triệu Tài nghẹn lời vì câu nói của Vương Thừa Bình.
Ông ta làm ở ủy ban cách mạng huyện đã lâu nên quên mất cảm giác bị người ta chất vấn, lúc này đối diện với thủ trưởng quân đội nắm quyền binh trong tay như Vương Thừa Bình, đột nhiên trái tim ông ta đập mạnh không kiểm soát.
Quân nhân có binh quyền trong tay khác hẳn những người bọn họ từng hãm hại trước đó.
“Người của ủy ban cách mạng huyện thì sao chứ? Có chứng cứ thì lấy ra đây, không có chứng cứ thì mấy người xông vào nhà dân bất hợp pháp, phạm pháp rồi, bây giờ xã hội của chúng ta ai cũng bình đẳng như nhau, đừng có lấy thân phận ra mà nói, phạm pháp thì phải bị trừng trị.”
Hoàng Hải Quân biết hồng vệ binh ở thủ đô đáng sợ đến mức nào, lúc này thấy đám người đó nghẹn họng tiến thoái lưỡng nan nên đổ thêm dầu vào lửa.
“Đúng, ai cũng bình đẳng, đừng có mở miệng ra muốn vu oan thế nào thì vu oan thế đấy, chứng cứ đâu, lấy chứng cứ ra đây.”
Những người cạnh Tần Lỗi là người nhà Tần Sở, lúc này thấy nhiều người ra mặt cho Tần Sở nên bọn họ càng kiên cường hơn.
“Lấy chứng cứ ra đây, lấy chứng cứ ra đây.”
Người của đồn Kháo Sơn cũng nhận ra Triệu Tài tiến thoái lưỡng nan, có thủ trưởng sư đoàn XXX Vương Thừa Bình ra mặt nên bọn họ ồn ào bắt ép Triệu Tài, trước giờ đồn Kháo Sơn bọn họ chưa từng sợ ai.
Đối với âm thanh càng lúc càng to, Triệu Tài và đám tay sai vừa lo lắng vừa sợ.
Triệu Tài làm chức lớn đã lâu mới miễn cưỡng giữ vững được sự bình tĩnh, nhưng đám người đi theo ông ta thì không.
Bàn tay cầm súng của họ bắt đầu run lẩy bẩy, hoàn toàn không dám chĩa súng ra nữa.
Chân lớn chân nhỏ gì cũng run cầm cập theo.
Đám người này đi theo Triệu Tài đầy quyền uy đã quen, lần đầu tiên gặp quân nhân hung dữ mới biết cái gì gọi là sợ hãi trong lòng.
“Triệu Tài, tôi cho ông cơ hội cuối cùng, lấy chứng cứ ra đây, không lấy được thì mấy người đến sư đoàn của tôi ở mấy ngày.” Vương Thừa Bình không định kéo dài lâu, trời cũng sắp tối rồi, trời lạnh mà ở đây nhiều người như thế, nếu ai bị cảm mắc bệnh không phải là chịu tội rồi sao.
Khuôn mặt Triệu Tài run bần bật theo lời Vương Thừa Bình nói mà mắt thường có thể trông thấy được, cuối cùng ông ta thò tay vào túi áo.
Thấy động tác của Triệu Tài, mọi người đều tập trung nhìn tay ông ta.
Lúc này trong lòng Triệu Tài đã hoảng hốt, thấy ánh mắt mọi người tập trung lại, ông ta do dự một lúc lâu mới chậm rãi rút tay ra, lúc đầu vẫn chưa thấy gì, nhưng khi ông ta xòe tay ra, mọi người thấy một cục vàng nhỏ.
Nhìn thấy vàng, mọi người đều ngây ra.
Sở Sở cũng ngây người.
Không thể nào, nhà cậu không có vàng được, trước đó để tìm đồ ăn mà cậu và chị suýt nữa thì lật tung cả căn nhà lên, nên cục vàng này không phải của nhà bọn họ. Cậu nhóc nghĩ xong lập tức nói to: “Cục vàng này chắc chắn không phải là của nhà chúng tôi, tôi có thể đảm bảo.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận