Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 260 - Cảnh giới tối cao của khoe khoang 3




Sở Sở không biết gì không đi lung tung khắp thôn mà chỉ đi mấy con đường chính, mấy con đường này là khu vực trọng điểm quét dọn trong thôn, cũng là đường bình thường đông người đi nhất.
Cậu vừa đi vừa dùng đèn băng lắc lư.
Các thôn dân nhìn Sở Sở như vậy phần lớn đều mang ánh mắt thiện ý, cũng có đám trẻ lớn hơn một xíu thèm thuồng đèn băng trong tay cậu bé.
Đứa trẻ lớn nhìn chằm chằm đèn băng trong tay Sở Sở rồi lộ ra ánh mắt tham lam. Nếu không phải phía sau Sở Sở có Đại Bạch, Tiểu Bạch hung dữ, đám trẻ này có thể lên giành đèn băng trong tay Sở Sở.
Dù sao thì bọn trẻ trong thôn đều chơi như vậy, không tồn tại chuyện không thể giành.
Hai anh em Tần Kiến Minh và Lưu Tam Côn bị trông chừng quét tuyết cũng nhìn thấy Sở Sở mang vẻ đắc ý, còn có hai con ngỗng to phía sau Sở Sở.
Hình như thể hình của hai con ngỗng đã lớn hơn rồi, chiều cao cũng cao lên, dáng vẻ ngẩng cao đầu nhìn người đó vô cùng khiến người ta phản cảm, hận không thể giết ăn thịt.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới sự hung tàn của hai con ngỗng này, cho dù là Lưu Tam Côn hay là anh em nhà họ Tần đều co quắp thân hình.
Đặc biệt là Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân, trước kia hai người đã bị hai con ngỗng này mổ, bài học đau đớn vẫn còn như mới.
Sờ sờ mông, hai anh em nhà họ Tần vội vàng cúi đầu.
Không chọc nổi.
Mặc kệ là Sở Sở của nhà họ Tần hay là hai con ngỗng của nhà họ Tần, bây giờ họ đều không chọc nổi.
"Ài --"
Một tiếng thở dài, đại biểu tiếng lòng của ba tên trộm bị bắt.
Sở Sở dạo một vòng ở bên ngoài, gương mặt đỏ bừng mới về nhà, gương mặt đỏ bừng không phải vì lạnh, mà là kích động.
Chặng đường này, cậu đã thu hoạch vô số lời khen ngợi.
Có người khen cậu, cũng có người khen Vệ Lăng, còn có người khen chị gái Tần Thanh Man của cậu.
Đối mặt với lời khen ngợi của mọi người, thằng bé mở cờ trong bụng, vừa kích động đã dễ dàng dâng trào khí huyết, không chỉ mặt đỏ bừng, ngay cả tứ chi cũng nóng lên, không hề lạnh chút nào.
Vừa về tới nhà, mắt của Sở Sở quan sát xung quanh.
Viện nhà cậu yên tĩnh quá đỗi, không thấy Vệ Lăng, cũng không thấy Tần Thanh Man.
Sở Sở lập tức nhìn mái hiên nhà mình, dưới mái hiên đang treo hai cái đèn băng xinh đẹp trong suốt óng ánh, một con hổ con hung dữ lại đáng yêu, một con khỉ nhỏ tinh nghịch lanh lợi, một trái một phải canh giữ cửa lớn phòng khách nhà họ.
Thằng bé cắm đèn băng trong tay vào trong tay người tuyết rồi về phòng khách, hai con ngỗng cũng theo phía sau cậu.
"Chị, anh rể, em về rồi."
Giọng nói vui vẻ của Sở Sở vang lên trong nhà họ Tần, ai cũng có thể nghe ra niềm vui của cậu.
Lúc này, Tần Thanh Man và Vệ lăng một người đang dọn dẹp phòng phía tây, một người đang tắm.
Sở Sở vào xem như đúng lúc, Vệ Lăng vừa tắm xong, lúc hắn xúc tuyết buổi sáng đã ra chút mồ hôi, lúc làm đèn băng vẫn luôn sờ băng, Tần Thanh Man dứt nhóm lửa lớn trong bếp lửa trong phòng khách, sau đó nấu nước cho hắn tắm.
Đàn ông tóc ngắn, tắm khá tiện.
Lúc Sở Sở vào nhà, Vệ Lăng vừa hay tắm xong đang mặc quần áo, cũng tức là không gặp phải chuyện ngượng ngùng gì.
"Sở Sở, em cũng tắm đi, ngày mai đón lễ."
Giọng của Tần Thanh Man truyền tới từ phòng phía tây, cô đã dọn dẹp phòng phía tây một lượt, một số đồ không dùng hoặc tạm thời không cần dùng đều chuyển tới phòng phía đông, sau này khu vực hoạt động chủ yếu của gia đình ba người họ chính là phòng khách và phòng phía tây.
"Vâng, tắm."
Sở Sở nhìn thấy Vệ Lăng mặc quần áo, lại cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong phòng khách, đồng ý tắm.
Nhưng trước khi tắm, cậu phải làm ấm người đã.
Hai con ngỗng bị cô lùa vào trong chuồng, ném một ít hạt ngô và củ cải, Sở Sở tới trước mặt Vệ Lăng, nhìn nước trong chậu tắm.
Vẫn đang bốc khói.
"Đừng vội, nước nóng được đun khá nhiều, anh thay nước cho em." Vệ Lăng xoa đầu bù xù của Sở Sở.
"He he --" Sở Sở cười với Vệ Lăng.
Hôm nay cậu quá vui, cậu đã quen rất nhiều bạn nhỏ, mấy bạn nhỏ này vô cùng thiện ý với cậu, hẹn cậu sau này chơi cùng.
"Vui?"
Vệ Lăng nhìn ra sự phấn chấn của Sở Sở.
"Đúng, anh rể, em cực kỳ vui, đèn băng do anh làm được tất cả mọi người khen, ngay cả ông Sơn cũng nói anh làm đẹp, còn đẹp hơn ông ấy làm." Vệ Lăng đã khiến Sở Sở rất hãnh diện, Sở Sở ở trước mặt Vệ Lăng hưng phấn múa may kể cho Vệ Lăng nghe người trong thôn khen cậu và hắn như thế nào.
Vệ Lăng thấy thằng bé hưng phấn tới mức đỏ mặt, tâm trạng vô cùng tốt.
Kiên nhẫn nghe cậu bé nói một lúc, sau khi cảm thấy tóc trên đầu đã khô mới nhấc chậu tắm ra ngoài đổ nước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận