Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 240 - Cùng nhau rửa 4




Sở Sở biết quả thật cậu ngã là do lỗi của mình, vội vàng bò dậy phủi tuyết trên người rồi đuổi theo bước chân của Tần Thanh Man.
"Chị, em sai rồi."
Cậu tích cực nhận sai, đồng thời ngoan ngoãn nhét tay vào trong tay Tần Thanh Man để cô dắt đi.
"Lần sau còn ra vẻ nữa không?" Tần Thanh Man nắm chặt tay của cậu.
"Không dám nữa ạ." Cậu bé ngã một lần ra sức lắc đầu.
Tần Thanh Man thấy vẻ mặt trên mặt Sở Sở quả thật là hối hận, mới hỏi: "Đau không?"
Từ sau khi Tần Thanh Man kết hôn với Lăng Vệ, không thiếu thốn vật tư, Sở Sở mặc khá dày, nghe thấy Tần Thanh Man hỏi, cậu lắc đầu, đáp: "Chị, không đau, chỉ lạnh thôi." Vừa nãy cậu đã cắm mặt vào trong tuyết, lạnh tới thấu xương.
Tần Thanh Man muốn cười, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ của chị gái: "Về nhà luộc trứng chần cho em ăn."
"Vâng, luộc trứng chần ăn." Vừa nghe có đồ ăn, Sở Sở lập tức hớn hở cười lên, thậm chí còn không quên người bên cạnh: "Luộc thêm hai quả, chị một quả, anh rể một quả, chúng ta cùng ăn."
Nhìn Sở Sở còn nhớ tới mình và Vệ Lăng, Tần Thanh Man dở khóc dở cười.
Đồng thời cũng cảm khái trẻ con ở thời này thật dễ nuôi.
Nếu đổi thành sau này, một quả trứng đâu thể dễ dàng dỗ được một đứa trẻ té ngã khóc quấy.
Nhà họ Tần, Vệ Lăng nhìn chị em tay trong tay đi xa mới thu hồi ánh mắt, tiếp đó làm cá ở bên giếng, khoảnh khắc tiếng kinh hô của Sở Sở vang lên vừa nãy, ánh mắt của hắn đã lia tới, thấy thằng bé không bị thương mới không đi.
Nhưng cũng lắng tai nghe cuộc trò chuyện của hai chị em.
Nghe được trứng chần cũng có phần của mình, Vệ Lăng là người trưởng thành tốc độ làm việc cũng nhanh vài phần.
Hắn muốn ăn trứng chần trộn mật ong.
Nhà họ Tần không xa nhà thím Trương lắm, ở giữa cách bảy tám căn nhà, hai chị em Tần Thanh Man tới cổng nhà họ Trương đúng lúc gặp thím A Vân đã đổi đậu phụ đi ra: "Thanh Man, đổi đậu phụ ăn à?"
"Thím A Vân."
Tần Thanh Man cười đáp: "Nghe nói nhà thím Trương làm đậu phụ, cháu và Sở Sở lâu rồi chưa ăn đậu phụ nên tới đổi một ít."
"Đậu phụ ngon, Thanh Man mau vào đi, đậu phụ của nhà thím Trương không còn nhiều."
Thím A Vân nhiệt tình nhắc nhở một câu, sau đó mới cười ha ha bưng đậu phụ nhà mình đổi được rời đi.
Tuy nói rất nhiều nhà trong thôn đều biết làm đậu phụ, nhưng thật sự không có ai có tay nghề tốt bằng nhà Trương Hồng Mai. Cho nên nhà Trương Hồng Mai vừa làm đậu phụ, nhà dư dả trong thôn đều sẽ xách một hai cân đậu nành tới đổi đậu phụ về nhà ăn.
Mùa đông làm đậu phụ không chỉ chịu lạnh, phí củi, còn tốn sức, nhà bình thường thật sự không muốn tự làm.
Chị em Tần Thanh Man được sự nhắc nhở của thím A Vân vội vàng vào trong nhà Trương Hồng Mai.
"Thanh Man tới đổi đậu phụ à, đổi bao nhiêu?" Nhà bếp nhà họ Trương, Trương Hồng Mai vừa quay người đã nhìn thấy hai chị em Tần Thanh Man, nhìn sắc mặt hai chị em ngày càng tốt, Trương Hồng Mai nhiệt tình hỏi một câu.
"Thím, còn bao nhiêu?"
Tần Thanh Man quan sát nhà bếp nhà họ Trương.
Đồ đạc được sắp xếp rất ngay ngắn, cho dù là giỏ đựng đậu phụ hay là vải phủ đậu phụ đều rất sạch sẽ, Tần Thanh Man lập tức biết Trương Hồng Mai là một người thích sạch sẽ, chắc chắn món ăn do người như vậy làm ra đảm bảo vệ sinh.
"Thanh Man muốn lấy nhiều phải không?"
Trương Hồng Mai nghe ra ý trong lời nói của Tần Thanh Man.
"Đúng, thím, cháu cũng không biết làm đậu phụ, nhân lúc thời tiết tốt, nếu còn nhiều thì cháu lấy hết, đậu phụ đông hầm đồ ăn rất ngon." Tần Thanh Man không che giấu dự định của mình với Trương Hồng Mai.
Đậu phụ đông thích hợp ăn lẩu mùa đông, nếu kết hợp với món cá hầm nồi sắt chính là mỹ vị cực phẩm, lỗ thủng trong đậu phụ có thể hút đầy canh, cắn một miếng xuống, vừa nóng vừa có thể khiến người ta mãn nguyện.
"Cháu muốn đậu phụ đông?"
Trương Hồng Mai dừng tay vén vải lại.
"Nhà thím có?" Tần Thanh Man nghe ra ẩn ý.
"Mùa đông hàng năm nhà thím đều phải làm đậu phụ mấy lần, trước đây thím đã đông không ít, nếu cháu muốn, thím chia cho cháu một ít." Trương Hồng Mai mỉm cười nhiệt tình với Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man phát giác được có thể Trương Hồng Mai có việc muốn nhờ trong ý cười này, nói: "Nếu thím tiện thì chia cho cháu một ít." Bây giờ nhà cô không thiếu vật tư, không sợ Trương Hồng Mai xin mình.
"Tháng trước con dâu thứ hai của nhà thím đã sinh cho thím một thằng cháu, cái gì cũng tốt, chỉ là không có sữa mấy, thím nghe nói hôm nay nhà cháu bắt được mấy con cá, có thể chia cho thím một con không?" Trương Hồng Mai hơi ngại nói.
"Được, thím, cháu chia cho thím một con cá."
Cứu cấp bất cứu cùng, Tần Thanh Man nguyện giúp việc này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận