Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 910 -




“Kiến An, con điên rồi sao?”
Người mắng Triệu Kiến An không phải là Tần Thanh Man hay Phương Lỗ, mà là Triệu Bình Quân cha ruột của Triệu Kiến An.
Sau khi Triệu Bình Quân gào thét lên thì cũng không đứng lại mà trực tiếp bỏ chạy, Triệu Kiến Thụ cũng bỏ chạy giống ông ta, bọn họ đều không muốn chết, tất nhiên phải bỏ trốn ngay lập tức.
Tần Thanh Man đang đứng sau lưng công an, đối lập với hành động của Triệu Bình Quân và Triệu Kiến Thụ.
Dù là Phương Lỗ hay những công an khác ở đây, việc đầu tiên họ làm là lập tức lao về phía những ngòi nổ. Là công an, trước khi bước vào nhà họ Triệu họ đã hiểu rõ bố cục của ngôi nhà này.
Phương Lỗ nhấc một thùng nước bên trong lên, dùng sức đổ mạnh về nơi phát ra âm thanh sột soạt.
“Rào…”
Rõ ràng là có tiếng nước chảy nhưng không thể dập tắt được âm thanh đang hoạt động của những ngòi nổ, ngược lại, tiếng kêu càng lúc càng lan rộng ra. “Ha ha ha ha ha, vô dụng thôi, những ngòi nổ này đều được chôn trong ống tre dưới đất, với tốc này của mấy người, dòng nước chắc chắn không thể nào đuổi kịp, những người ở lại đây hãy chết đi, dù sao sớm muộn gì cũng chết hay là bây giờ chúng ta chết cùng nhau đi.”
Lúc này, Triệu Kiến Khôi đã phát điên rồi!
Vết thương trên mặt cộng với việc Triệu Tài vừa mới bị bắt, nhà họ Triệu đã gây ra tội ác nghiêm trọng khiến cho lớp vỏ tâm lý của Triệu Kiến An hoàn toàn phát điên, trong tuyệt vọng, hắn đã chọn cái chết.
“Đồ khốn!”
Phương Lỗ tức giận tát thật mạnh vào mặt của Triệu Kiến An, nắm chặt lấy cổ áo hắn, nói: “Nói, làm sao để dập tắt được ngòi nổ, mau nói cho tôi biết!”
“Không tắt được, một khi đã đốt lên thì không thể dập tắt được!” Triệu Kiến An nhìn Phương Lỗ, cười nói.
Lúc này, hắn không còn cảm nhận được sự đau đớn trên mặt nữa.
Bà cụ Triệu đứng bên cạnh bất lực nhìn mọi chuyện phát triển thành như vậy, nhất thời không thể đứng vững được, phải ngồi xuống chiếc ghế ở phía sau: “Xong rồi, xong thật rồi!” Số thuốc nổ được giấu dưới mặt đất là do bà chôn xuống cùng, bà biết bên trong ngôi nhà mình đang giấu bao nhiêu thuốc nổ.
Xét về số lượng, đừng nói nổ tung ngôi nhà của bọn họ lên tận trời xanh, mà ngay cả toàn bộ làng xóm cũng nổ tung không còn ngôi nhà nào.
Bà cụ Triệu ngồi phịch xuống ghế, những người lớn tuổi khác trong phòng chỉ sửng sốt một giây rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Bọn họ đều già cả rồi, tay chân lẩm cẩm, cho dù có chạy nhanh đi nữa thì chạy được đến đâu chứ.
Nói không chừng còn chưa chạy ra khỏi nhà họ Triệu đã bị nổ cho banh xác.
Những người già đã từ bỏ mọi ý nghĩ chạy trốn của mình, nhưng Tần Thanh Man lại chạy ra khỏi phòng, ngơ ngác nhìn sân nhà họ Triệu, bởi vì sự náo loạn ầm ĩ ở bên này đã khiến cho toàn bộ người trong mấy căn nhà khác của nhà họ Triệu chạy ra ngoài, mọi người đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Tần Thanh Man không còn cảm thấy sợ hãi nữa mà ngược lại cô chỉ thấy tiếc nuối.
Tiếc vì không thể gặp được Vệ Lăng, cô cũng không biết liệu mình có chết thật không hay sẽ quay về thời hiện đại, nếu như có thể quay về thời hiện đại thì liệu Vệ Lăng có về thời hiện đại không, liệu có người đàn ông mà cô đã yêu ở đó không?
Tần Thanh Man không biết, và cô cũng không có cách nào dự đoán trước được chuyện tương lai.
Bên tai chỉ nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ.
Có tiếng gào thét điên loạn của Triệu Kiến An, có tiếng công an đang tìm kiếm dụng cụ đào đất, thậm chí Tần Thanh Man còn nhìn thấy ba đội ngũ công an đã được bố trí canh gác xung quanh nhà họ Triệu trước đó.
Người nhà họ Triệu chạy ra ngoài sân, còn Lưu Vũ và những người khác thì chạy vào bên trong sân.
Đây chính là sự khác biệt giữa hai bên.
“Sở Sở…” Tần Thanh Man đột nhiên bừng tỉnh, khi tỉnh táo lại, cô nhớ ra Sở Sở và sói con đã biến mất ở nhà họ Triệu, đã lâu như vậy vẫn chưa gặp được họ, cô không hề có một chút thông tin nào về họ.
“Đến đây, đến đây, chị, chúng em đến đây!”
Có giọng nói đáp lại sau tiếng gọi của Tần Thanh Man.
Một bóng người xuất hiện trong bóng tối, không ai biết nó xuất hiện như thế nào, từ đâu đến, nhưng bóng dáng này lại tự nhiên xuất hiện ở giữa sân nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu đã thắp lên vô số ngọn đèn dầu từ sớm.
Cho dù là trong nhà hay ngoài sân cũng đều sáng đèn, cho nên mọi người có thể nhìn thấy sự xuất hiện của sói con ở bên ngoài.
Sau đó tất cả mọi người đều trơ mắt đứng nhìn sói con nhanh chóng đào phần đất dưới chân lên.
Băng nhũ văng tung tóe, lớp tuyết đọng lại dưới móng vuốt sắc nhọn của sói con cũng nhanh chóng biến mất, trong chớp mắt đã đào được một cái hố lớn, trong hố không chỉ chứa đầy thuốc nổ mà còn có vô số mìn nổ.
Mìn nổ được bọc trong các ống tre, khô ráo và dễ cháy.
Bên trong ngòi nổ phát ra những tiếng kêu xoẹt xoẹt, dường như ngòi nổ đã sắp cháy đến vị trí của thuốc nổ.
Trong đầu của mọi người đều râm ran theo âm thanh đáng sợ này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận