Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 408 -




Đừng thấy sói con còn nhỏ, nhưng dù gì cũng là sói, từ khi sói con vào nhà họ Tần ở, không chỉ khiến hai con ngỗng bình thường hung dữ trở nên tủi thân kẹp đuôi run rẩy lẩy bẩy, mà đến hai con dê một lớn một nhỏ cũng vô cùng sợ hãi.
Tần Thanh Man nhìn thấy hai con dê ngồi ở một góc chuồng run rẩy, vội vàng nói với Sở Sở: "Em đưa Đô Đô về phòng đi."
Cô sợ sói con doạ dê mẹ đến mức không ra được sữa nữa, nếu mà thực sự như vậy thì đúng là được chẳng bằng mất.
"Vâng ạ, bọn em trở về phòng ngay đây." Sở Sở cũng nhìn ra được dê mẹ sợ sói con, mau chóng ôm lấy sói con rồi quay người trở về phòng.
Sói con lại không muốn trở về, mặc dù nó còn đang bú sữa mẹ, nhưng bản năng săn mồi đã cắm rễ sâu trong huyết mạch của nó, trông thấy hai con dê, sói con không ngừng giãy dụa ở trong lòng Sở Sở, thậm chí còn không ngừng cất lên tiếng kêu à hú à hú non nớt với hai con dê.
Dáng vẻ dữ dằn giống sói, cảm giác lại non nớt y như một chú chó con.
"Nhóc xem răng nhóc còn chưa có mọc, nhóc hung dữ thì có tác dụng gì, cái gì cũng chẳng ăn được, được rồi, đừng kêu nữa, chúng ta trở về phòng, lát nữa cho nhóc uống sữa dê nha." Sở Sở mất sức ôm chặt sói con đang giãy dụa vào trong lòng, lời nói trấn an nhưng cũng mang theo một chút chế nhạo.
Nhóc sói con cũng nghe không hiểu tiếng người, mắt thấy Sở Sở sắp ôm mình đi vào nhà, nó trở nên kích động, cũng không chịu yên nữa.
Thân hình được nuôi đến béo mũm mĩm giãy dụa còn rất có sức, một mình Sở Sở ôm không nổi, sói con liền giãy ra được rồi nhảy xuống đất.
Nhóc sói con vừa chạm đất liền xông về phía chuồng dê.
Con mồi, nó đánh hơi được hơi thở của con mồi.
Mặc dù lúc này sói con không có cha mẹ ở bên cạnh dạy dỗ, nhưng những thứ đã từng được dạy cùng với bản năng huyết mạch đã khắc sâu vào trong xương cốt của nó, dựa vào bản năng, nó liền biết được hai con dê ở trong chuồng kia chính là con mồi của nó.
Cũng là đồ ăn của nó.
Nhóc sói con mới chỉ uống được một bát nước kẹo sữa, sớm đã đói đến không chịu được, trông thấy con mồi đương nhiên sẽ xông tới.
Đừng thấy nhóc con chỉ nho nhỏ một nắm, nhưng khi đối diện với con mồi lại xông tới rất nhanh.
Không chỉ có Sở Sở không thể ngay lập tức bắt lấy sói con, mà đến cả cái người đứng ở cửa chuồng dê như Tần Thanh Man cũng không thể túm lại được.
Nhóc sói con ỷ vào thân hình nhỏ nhắn, tốc độ nhanh, vèo một cái liền chui qua chân Tần Thanh Man chạy vào trong chuồng dê.
Điều này lập tức dọa đến hai con dê khiến chúng kêu lên be be.
Có một con sói xông vào chuồng dê lập tức trở nên gà bay chó sủa.
Dê mẹ trong lúc hoảng sợ mang theo dê con không ngừng chạy vòng quanh trong chuồng, sói con cũng không ngừng chạy đuổi theo sau mông.
May là mặt đất trong chuồng dê phủ không ít rơm, nếu không chỉ dựa vào cái chân ngắn ngủn kia của nhóc sói, đừng nói đến chuyện đuổi kịp hai con dê, đoán chừng chạy một bước đã ngập một miệng cát không thể nào chạy nổi rồi, ai bảo nó vẫn chỉ là một nhóc sói con thôi chứ.
"À hú hu——"
Nhóc sói con đuổi đến mức vui vẻ phấn khích, hai con dê lại càng không ngừng kêu lên be be.
Cứ chạy cứ chạy như vậy, cuối cùng hai con dê cũng phát hiện ra điều không đúng ở đây, rốt cuộc là sói đuổi bọn chúng, hay là bọn chúng đang đuổi sói, tại sao mới chạy được có mấy bước mà bọn chúng không chỉ vượt qua được sói con, mà còn lần nữa cấp tốc vượt qua, cứ như vậy một lần rồi lại một lần.
Tương đương với việc bọn chúng chạy xong hai vòng rồi mà nhóc sói con vẫn còn chưa chạy xong một vòng.
Chạy đến cuối cùng, lá gan của hai con dê cũng trở nên to hơn, không chỉ chạy với tốc độ nhàn nhã, mà đến cả thần thái cũng không còn sợ hãi như trước nữa.
Nhóc sói con đuổi theo đến mức đầu lưỡi sắp thè cả ra, tức giận không ngừng kêu lên áu áu.
"Ha ha ha ha, Đô Đô, cố lên nào."
Sở Sở đã đứng ở cửa chuồng dê xem được một lúc, ôm bụng cười lớn, cười đến mức đau cả bụng.
Thân hình của nhóc sói con thực sự quá nhỏ, bất kể là dê mẹ hay dê con đối với nó mà nói đều to lớn hơn rất nhiều, chân dê vừa nhỏ nhắn lại thon dài, tùy tiện bước đi một bước thôi cũng đã bằng nhóc sói con chạy đến bốn năm bước.
Còn không phải sao, chạy chậm được một lúc, nhóc sói con mệt mỏi gần chết, hai con dê thậm chí còn vừa chạy vừa nhàn nhã ngậm một miếng cỏ khô để ăn.
"Áu——"
Nhóc sói con tức đến không chịu được, tăng nhanh tốc độ vọt tới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận