Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 494 -




Kéo dài một lúc, sói con đã đói lắm rồi, không ngừng dùng đầu đẩy chân Sở Sở.
Sở Sở vắt sữa dê chỉ cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó, nhưng một lúc vẫn chưa nghĩ ra, chủ yếu là sói con lúc này đến chuồng dê cũng không an phận, thừa dịp Sở Sở vắt sữa dê mẹ đánh nhau với dê con.
Lúc mới đầu nhìn thấy sói con, dê mẹ và dê con đều vô cùng sợ.
Lúc đó thứ bọn chúng sợ là mùi trên người sói con.
Cái mùi đó cũng không phải của sói con, mà là mùi của con sói Tiểu Hắc để lại trên người sói con, cho nên cách một khoảng xa, dê mẹ và dê con đều bị sói con dọa sợ hãi.
Sói con sinh sống ở nhà họ Tần càng lâu, mùi Tiểu Hắc để lại trên người soi còn càng nhạt, nhạt đến mức dê mẹ và dê con đều đã quen mùi trên người của sói con rồi, đồng thời cũng không sợ nó nữa.
Vậy nên, sói con đã đánh nhau với dê con rồi.
Sói con biết dê mẹ là chỗ cung cấp sữa dê chính cho mình, lúc đánh nhau với dê con còn biết thu móng vuốt lại, cũng không cào bị thương dê con.
Cứ như vậy, hai con vật nhỏ đánh nhau rất có thể kéo dài.
Sở Sở bên này đã quên mất chuyện bảo Tam Mộc đi mời Trịnh An Quốc, nhưng Tam Mộc đã thực sự mời người rời khỏi nhà rồi.
Trịnh An Quốc vừa nghe có hai người xa lạ đến tìm Tần Thanh Man, Sở Sở còn vô cùng lo lắng, lặp tức theo Tam Mộc rời khỏi nhà.
Ông ấy cũng không gọi người, thân phận ông ấy ở trong đồn thật sự cần gọi người cũng chính là chuyện tiếng nói.
Một già một trẻ vừa đi mấy bước đã gặp được người.
“Ông bí thư, chính là bọn họ.” Tam Mộc vừa nhìn rõ mặt mũi của cha con Chu Kinh Quốc liền nhanh chóng kéo quần áo Trịnh An Quốc một cái, sau đó nhắc nhở một câu.
Tiếng nhắc nhở một câu này của cậu bé thật sự không nhỏ.
Không chỉ nhắc nhở Trịnh An Quốc, mà còn nhắc nhở tới hai cha con Chu Kinh Quốc.
Chu Kinh Quốc thấy Trịnh An Quốc xuất hiện bất ngờ, lại nhìn Tam Mộc vẻ mặt lanh lợi, liền biết ngay linh cảm trước đó đã đúng rồi, nhưng đã đến địa bàn của Trịnh An Quốc, bất luận thế nào cũng phải chào hỏi người ta.
“Đồng chí An Quốc.” Tiếng chào hỏi này của Chu Kinh Quốc không tình nguyện cho lắm.
“Đồng chí Kinh Quốc, hai người đây là?” Trịnh An Quốc không biết vì sao cha con Chu Kinh Quốc đến đồn Kháo Sơn, trong lời nói còn mang theo sự thăm dò.
Chu Kinh Quốc sao không biết xấu hổ nói mình dẫn con trai đến cầu xin Tần Thanh Man được, nhanh chóng cười ha ha nói: “Đi ngang qua, đi ngang qua thôi.” Mặc kệ Trịnh An Quốc cuối cùng có biết cha con bọn họ đến làm gì không, ông ta tuyệt đối sẽ không chủ động nói.
“Vậy hay đến nhà tôi ngồi một lúc?”
Trịnh An Quốc nhìn ra sự chống lại của Chu Kinh Quốc, khách khí một câu.
“Thôi được rồi đồng chí An Quốc, trời không còn sớm, chúng tôi phải nhanh chóng trở về trấn.” Chu Kinh Quốc không có chút ý muốn nán lại nào.
“Vậy được rồi.”
Người ta không muốn ở lại, Trịnh An Quốc cũng không cố nhiệt tình giữ người nữa.
Hai bên cứ lướt qua nhau như vậy.
Đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai cha con Chu Kinh Quốc nữa, Trịnh An Quốc mới sờ đầu Tam Mộc, bảo đứa trẻ tự mình đi chơi.
Ông ấy định đến nhà họ Tần xem thử, xem xem Tần Thanh Man có gặp phải phiền phức gì không.
Kết quả Trịnh An Quốc vừa quay người liền gặp phải thím Quế Anh, thím Quế Anh từ lần té nhào ở cổng nông trường Hồng Kỳ lần trước, sức khỏe cơ thể càng tốt, mấy ngày đầu Trịnh Mỹ Cầm đưa đến cho thím ấy không ít đồ, thím ấy sửa soạn lại xách một ít đồ định đi đến nhà họ Tần một chuyến.
“Bí thư?”
Thím Quế Anh nhìn thấy Trịnh An Quốc trước.
“Thím Quế Anh.” Trịnh An Quốc đáp lại thím Quế Anh.
Lúc này thím Quế Anh cũng nhìn thấy bóng dáng của hai cha con Chu Kinh Quốc, trước đây lúc Ngô Vệ Dân chết động tĩnh ồn ào không nhỏ, thím ấy đương nhiên biết hai cha con này.
Nhìn thấy hai người, thím ấy lập tức đoán được hai cha con này đến làm gì.
Dứt khoát nói một câu với vị bí thư đại đội Trịnh An Quốc này.
Lúc này Trịnh An Quốc mới biết Tần Thanh Man đã xử lý Triệu Thiên Thành ở nông trường, hai cha con Chu Kinh Quốc đến để xin tha thứ.
Nhớ đến Chu Kinh Quốc cũng có ngày cầu xin người khác, tâm trạng ông ấy vô cùng thoải mái.
Càng hài lòng chuyện trước đó nhanh trí bảo Tần Thanh Man vào công xã, có Tần Thanh Man rồi, sau này công xã sẽ có người ngăn được chủ nhiệm ủy ban cách mạng công xã Chu Kinh Quốc này.
Cái này gọi là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.

Bạn cần đăng nhập để bình luận